Trương Thế Sâm nói: “Tiểu Ngô, tối nay cậu có thời gian không? Tám giờ tối, tôi đợi cậu ở lầu Ngọc Hồ”.
Lầu Ngọc Hồ là một khu nổi tiếng trong đại học Thần Kinh, trong đó có rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong lịch sử từng ở, hiện tại Trương Thế Sâm cũng đang ở bên trong này.
Thấy ông ta mời mình, Ngô Bình gật đầu: “Được, giáo sư Trương, tám giờ tối mtôi sẽ đến”.
Rời khỏi phòng làm việc, hai tiết buổi chiều kết thúc, cũng đã đến giờ cơm tối.
Hàn Băng Ngưng đưa Ngô Bình đến nhà ăn của trường.
Trường học nổi tiếng như đại học Thần Kinh, mỗi năm quốc gia đều trợ cấp mấy chục tỷ, nên điều kiện ăn uống chỗ ở đều không tệ. Ví dụ như ăn uống, một cái đùi gà lớn cũng chỉ có một tệ, nếu như ở bên ngoài thì cũng phải mười mấy tệ một cái rồi.
Trong nhà ăn cũng có rất nhiều lựa chọn, món ăn trời Nam biển Bắc gì cũng có.
Hai người chọn mấy món, bưng khay cơm ngồi xuống bàn, ngồi đối diện nhau dùng cơm.
Mới ăn mấy miếng, một bóng dáng xinh đẹp từ xa đi đến, cũng bưng khay cơm, ngồi bên phía Ngô Bình.
Ngô Bình ngẩng đầu nhìn, vừa nhìn bất giác cậu đã ngây người, nói: “Y Mỵ!”
Y Mỵ cười nói: “Ngô Bình, khai giảng lâu vậy rồi, tôi mới gặp anh lần đầu đấy”.
Lúc đầu, cậu giúp Y Mỵ khôi phục trí nhớ kiếp trước, hai người vừa gặp đã quen, trở thành bạn tốt. Cậu không ngờ, Y Mỵ có lại ký ức tiền kiếp, lại còn đến học tại đại học Thần Kinh.
“Hôm nay tôi mới đến”. Ngô Bình muốn giới thiệu Hàn Băng Nghiên cho cô ấy, ai ngờ hai người lại biết nhau.
Hàn Băng Nghiên cười nói: “Y Mỵ, buổi chiều tôi còn đi tìm cô nữa đấy, mà cô không có ở đấy”.
Y Mỵ: “Có chút chuyện cần phải xử lý. Băng Nghiên, cô may mắn thật đấy, gặp được người đàn ông ưu tú như Ngô Bình”.
Hàn Băng Nghiên khẽ cười: “Tôi cũng thấy vậy”.
Ngô Bình: “Tôi còn nghĩ cô sẽ không đến đây học”.
Y Mỵ: “Vốn tôi cũng không định đến, nhưng sau đó nghĩ lại, để khôi phục toàn bộ tu vi tôi phải cần một thời gian, mà thời gian này tôi cần một thân phận thích hợp. Dù sao đối với tôi thì học hành cũng không khó gì, nên tôi vẫn đến. Anh thì sao, chẳng phải anh cũng không cần sao?”
Ngô Bình: “Có đầu có đuôi, thời gian này tôi sẽ hoàn thành xong tất cả học phần”.
Y Mỵ: “Ừ, tôi cũng nghĩ vậy”.
Ba người vừa ăn cơm vừa nói chuyện.
“Tháng trước tôi đi tìm bảo bối mà tôi đã giấu, kết quả gặp vài chuyện rắc rối, anh có thể giúp được không?”, Y Mỵ nói.
“Rắc rối gì?”
“Nơi tôi giấu đồ là một tiên phủ của cổ tiên nhân. Hiện tại, động tiên đó bị một đám người vây lại, bọn họ muốn mở tiên phủ nhưng một lúc lâu vẫn không mở được”.
Ngô Bình cảm thấy hứng thú, bèn hỏi cô ta: “Là những ai?”
Y Mỵ: “Bốn người Thần Thông Cảnh, mười người Bí Cảnh. Chừng đó vẫn chưa là gì, trong số bọn họ còn có một người mang theo pháp khí cực kỳ lợi hại. Tôi sợ rằng mình không phải đối thủ”.
Ngô Bình: “ Bây giờ cô đã khôi phục tu vi được bao nhiêu rồi?”
Y Mỵ: “Thần Thông trung kỳ. Đương nhiên, nếu tôi dùng phương pháp bí mật, có thể đấu với tu sĩ Đạo Cảnh tiền kỳ”.
Ngô Bìn: “Xem ra cô không muốn để lộ thực lực thực sự”.
Y Mỵ: “Thế lực kẻ thù của tôi rất lớn, đề phòng bất trắc, tôi không thể để lộ thực lực thật sự của mình”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ, nói: “Được. Chuyện này tôi sẽ giúp cô”.
Y Mỵ cười nói: “Đồ trong tiên phủ tôi không động đến. Đến lúc đó chia cho anh một nửa. Ngoài ra, bảo bối kia của tôi, cũng chia cho anh”.
Ngô Bình đương nhiên không khách sáo, nói: “Được”.
Lúc này, có một người đàn ông cao lớn bưng khay cơm đi đến, đi thẳng ngồi xuống đối diện với Y Mỵ.
Nhìn thấy người này, Ngô Bình khá bất ngờ, chậm rãi nói: “Lâm Tôn!”
Lâm Tôn cũng nhìn Ngô Bình, nói: “Không ngờ đúng không, tôi cũng học ở đây”.
Ngô Bình nhíu mày: “Đệ tử nòng cốt của Thiên Trần Giáo như anh mà chạy đến đại học đi học sao?”
“Đệ tử nòng cốt Thái Hoàng Giáo như anh chẳng phải cũng ở đây sao?, Lâm Tôn cười như không, nói.
“Anh có chuyện sao?”, Ngô Bình không muốn nói dông dài với anh ta, nên hỏi thẳng.
Lâm Tôn múc một muỗng cơm, nói: “Nhờ anh giúp một chuyện”.
Ngô Bình rất bất ngờ, hai người vốn không phải bạn bè, thậm chí còn từng kết thù, nhưng anh ta lại nhờ mình giúp?