Hoàng Thất Lang đi rồi, Ngô Bình và Diệp Huyền cũng rời khỏi quán bar. Hai người đi được một lúc, Diệp Huyền thấy không có ai nên nhỏ giọng nói: “Tiền bối, đệ tử thấy chuyện này có gì đó sai sai”.
Ngô Bình ngẩn ra hỏi: “Nói tôi nghe xem nào?”
Diệp Huyền: “Tiền bối không thấy Hoàng Thất Lang này quy hàng mình quá nhanh sao?”
Ngô Bình cau mày, đúng là mọi việc có hơi thuận lợi thật, anh nói: “Tự chúng ta xen vào chuyện này, không lẽ lại bị người ta tính kế chắc?”
Diệp Huyền: “Nhưng việc Ngô Mi bị bắt cóc ở quán bar đâu nằm trong tầm kiểm soát của tiền bối đâu, và mọi chuyện của sau này đều phát sinh từ vụ bắt cóc mà ra cả”.
Ngô Bình đứng lại ngẫm nghĩ, anh lấy năm đồng tiền phép ra reo quẻ, sau khi có kết quả, mặt anh hơi biến sắc.
Diệp Huyền không hiểu quẻ bói nên vội hỏi: “Tiền bối, sao rồi ạ?”
Ngô Bình cười lạnh: “Anh nói đúng, đây có khả năng là một cái bẫy”.
Diệp Huyền trợn tròn mắt: “Không phải chứ? Đệ tử đoán đúng rồi ư?”
Ngô Bình cất tiền phép đi rồi nói: “Quẻ bói cho hay, chuyến này tôi mà đến Thạch Thành thì sẽ bị đối thủ lợi dụng, sau đó rơi vào nguy hiểm”.
Diệp Huyền kinh ngạc: “Nghiêm trọng thế cơ ạ? Tiền bối, thế thì người đừng đi nữa”.
Ngô Bình: “Tôi phải đi chứ, vì đây là chuyện chắc chắn sẽ xảy ra”.
Điều này có nghĩa là dù anh đã biết trước kết quả, nhưng vẫn không thể ngăn cản được sự việc diễn ra. Đương nhiên tuy không thể tránh, nhưng kết quả thì có thể thay đổi. Còn thay đổi bằng cách nào, hay có thay đổi được không thì phụ thuộc hoàn toàn vào anh.
Ngoài ra còn có một trường hợp nghiêm trọng hơn là chết. Chuyện này chẳng những chắc chắn xảy ra, mà còn không thể thay đổi được kết quả. So với chết thì nguy hiểm vẫn có thể chấp nhận được.
Sau khi biết thế nào là chuyện chắc chắn xảy ra, Diệp Huyền lập tức thấy Ngô Bình càng thần bí hơn, hình như không có thứ gì là anh không biết.
Hai người trở về nhà, Lạc Trường Sinh vẫn đang chờ họ.
Ngô Bình nói: “Ông Lạc, ông trông nhà giúp tôi, tôi phải đến Thạch Thành”.
Lạc Trường Sinh vội nói: “Chủ nhân yên tâm, cứ giao nhà cửa cho tôi”.
Ngô Mi đã đi ngủ, hai cô bạn học vẫn ở đây, vì có như vậy thì Ngô Mi mới có thể yên tâm được.
Ngô Bình đến phòng sách, sau đó lấy pháp ấn Tiểu Tây Thiên ra phủ lên tay, đầu gối, khửu tay và chân. Tiếp đó, anh mang theo Thiên Vương Trảm Quỷ Phù và kiếm Hắc Long.
Chuẩn bị xong xuôi, anh khởi hành đến Thạch Thành.
Đêm muộn, trên đường lớn vắng tanh, chiếc xe lao đi như bay, chưa tới một tiếng đã đến nơi.
Trong lúc Ngô Bình lái xe đến Thạch Thành, có một người đàn ông cao lớn đang ngồi trên một chiếc giường nhỏ trong một ngôi nhà, Hoàng Thất Lang đang quỳ trước mặt ông ta.
Người đàn ông khoảng 40 tuổi, mặt dài, mắt bên to bên nhỏ, hơn nữa màu con ngươi còn khác nhau, một đen một xanh.
“Hoàng Thất Lang, thế nào rồi?”, người đàn ông hỏi, đó chính là Mạnh Hồi Phong, chủ của Hoàng Thất Lang.
Hoàng Thất Lang: “Thưa ông chủ, đúng là người đó rất giỏi, là một đại tông sư, thuộc hạ thức thời nên lập tức giả vờ quy hàng rồi ạ”.