Vị này là thần tướng mà lại rất dễ gần như thể mình chỉ là một ông chú bảo vệ.
Lam Nguyệt dẫn Ngô Bình về nhà mình, căn nhà ba phòng bình thường trông khá gọn gàng, sạch sẽ, trong nhà không có ai khác, Lam Nguyệt mời Ngô Bình ngồi rồi rót cho anh một cốc nước.
Ngô Bình cười nói: “Ai mà ngờ được nơi ở của thần tướng lại bình thường như vậy chứ”.
Lam Nguyệt nói: “Đi đến được vị trí như của bố tôi thì giữa bình thường và xa hoa cũng chẳng có gì khác biệt nữa, sống ở đây rất yên tĩnh, không bị làm phiền”.
Ngô Bình gật đầu: “Đúng là thế thật, thần tướng có trí tuệ hơn người”.
Lam Nguyệt lấy một cái lọ thủy tinh ra khỏi tủ, sau đó mở nắp. Bên trong là loại trái cây tươi xanh, không khác cà chua bi là mấy nhưng kích thước nhỏ hơn một chút.
Cô ấy cười nói: “Đây là hồng quả tử, một loại trái cây của Địa Tiên Giới, anh nếm thử xem”.
Mắt Ngô Bình sáng rực, vươn tay nhón một trái rồi bỏ vào trong miệng, nước quả thanh mát, ngọt lịm, rất ngon!
Anh gật đầu nói: “Ngon quá”.
Thấy anh thích ăn, Lam Nguyệt vui vẻ: “Còn mấy loại nữa, lúc anh về thì tôi gói cho vài cân”.
Ngô Bình cũng không khách sáo: “Tốt quá, gói cho tôi nhiều một chút!”, trái cây này khá ngon, anh cũng định mang về cho Ngô Mi và mẹ nếm thử.
Hai người trò chuyện được một hồi, cửa nhà bỗng mở ra, Kim Huyền Bạch bước vào, trên tay cầm một ít rau quả: “Nhà tôi hiếm khi có khách đến, để tôi trổ chút tài làm bếp cho cậu nếm thử”.
Ngô Bình cũng khá ngạc nhiên, vị thần tướng họ Kim này sắp nấu đồ ăn đãi mình ư?
Lam Nguyệt vui mừng vỗ tay: “Tốt quá! Ngô Bình, anh có lộc ăn đấy, bố tôi một năm chẳng nấu được mấy lần đâu”.
Ngô Bình vội đứng lên: “Chú Kim, để cháu phụ chú một chút nhé”.
Kim Huyền Bạch không từ chối nói: “Được!”
Ngô Bình vào phòng bếp, nhanh nhẹn rửa rau, thái nguyên liệu, Kim Huyền Bạch cũng thi thoảng chỉ bảo vài câu.
Hầm cách thủy một con gà xong thì Kim Huyền Bạch cười nói: “Bác sĩ Ngô, tôi từng nghe nói đến trình độ y thuật của cậu, trước đây cũng muốn đến thăm hỏi nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp”.
Ngô Bình: “Chú khách sáo quá, gọi cháu Tiểu Ngô là được rồi”.
Kim Huyền Bạch: “Được rồi, Tiểu Ngô này, có thể trị được độc của Nguyệt Nhi không?”
Ngô Bình: “Có thể trị!”
Kim Huyền Bạch khẽ gật đầu: “Đáng lẽ tôi nên đến chỗ cậu sớm hơn, như thế Nguyệt Nhi cũng không phải chịu đau đớn lâu như vậy”.
Ngô Bình: “Bây giờ chữa trị cũng không muộn”.
Kim Huyền Bạch: “Cậu quen với ông Trương à?”
Ngô Bình chớp mắt: “Ý chú là Trương Thiên Hoành ạ?”
Kim Huyền Bạch: “Ừ, hình như chúng tôi có quen biết”.
Ngô Bình cũng kể ra việc mình phát hiện ngọn núi kia: “Đến lúc đó, cháu sẽ giúp ông ấy mở ra đại trận kia”.