Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình: “Ta là con người”.

“Con người ư? Chưa nghe đến bao giờ”, Hầu vương nói: “Rời khỏi đây ngay, không thì đừng có trách”.

Ngô Bình: “Trách móc gì, các ngươi chỉ là bầy khỉ thôi”.

Hầu vương nổi giận rồi tung một chưởng tấn công Ngô Bình, nó vừa giơ tay lên thì Ngô Bình đã biến thành một người khổng lồ cao mười mét rồi lấy tay ấn nó xuống đất.

Đầu hầu vương cắm xuống bùn, nó không thể cử động, đôi tay đập đất ra hiệu nhận thua.

Ngô Bình lôi nó lên rồi lạnh giọng nói: “Giờ còn dám to còi với ta nữa không?”

Hầu vương chửi thầm trong bụng.

“Xin lỗi, tôi sai rồi”, Hầu vương rất bộc trực, lập tức nhận sai ngay.

Anh ném nó xuống đất rồi nói: “Ê khỉ, mau bảo con cháu của ngươi lấy hoa quả cho ta ăn”.

Hầu vương biết không đánh lại được Ngô Bình nên đành phục tùng anh, nó thở dài như con người rồi vẫy tay với bầy khỉ, chúng lập tức đi hái quả ngay.

Một lát sau, đủ lại hoa quả không rõ tên đã được bầy khỉ mang đến trước mặt Ngô Bình. Mỗi loại anh chỉ ăn thử một miếng, đúng như anh đoán, hoa quả ở đây cũng chưa dược lực thần kỳ, nếu tách được dược lực trong chúng ra thì thậm chí còn có thể luyện chế ra rất nhiều đan dược tốt. Trong khi đây chỉ đều là hoa quả bình thường.

Anh chọn ra vài loại hoa quả ăn khá ngon rồi cất vào trong Động Thiên, chuẩn bị mang về nhà cho vợ con nếm thử.

Hầu vương cúi mặt đứng bên cạnh nghe Ngô Bình căn dặn.

Ăn xong, Ngô Bình hỏi nó: “Ngươi có biết dược liệu không?”

Hầu vương gật đầu nói: “Ở đây có nhiều dược liệu lắm ạ”.

Ngô Bình: “Phạm vi hoạt động của các ngươi có rộng không?”

Hầu vương: “Từ đầu này đến dầu khác phải đi hai ngày hai đêm mới hết”.

Ngô Bình nhẩm tính thì thấy tốc độ di chuyển của khỉ không hề chậm, vậy mà phải đi hết hai ngày hai đêm, chứng tỏ phạm vi của chúng rất rộng.

Anh mỉm cười nói: “Ê khỉ, ngươi hãy phái quân của mình đi hái dược liệu cho ta. Yên tâm, ta không bắt các ngươi giúp không công đâu, ta sẽ giúp các ngươi vài việc gì đó”.

Hầu vương nghi hoặc nhìn Ngô Bình, rõ ràng nó không tin lời anh nói nên hỏi: “Anh thì giúp được bọn tôi việc gì?”

Ngô Bình: “Còn phải xem các ngươi cần gì đã”.

Hầu vương đảo mắt nói: “Phía Bắc có một bầy sói rất hay đánh nhau với chúng tôi. Lực chiến đấu của sói mạnh hơn nên sau nhiều năm tranh đấu, lần nào chúng tôi cũng tổn thất nhiều hơn. Anh giỏi đánh đấm như thế thì có thể giúp chúng tôi xử lý bầy sói ấy không?”

Ngô Bình không cần nghĩ mà nói ngay: “Được, ngươi cứ sai bầy khỉ đi hái thuốc trước đi, mỗi loại chỉ hái vài cây thôi, quan trọng là phải đa dạng”.

Hầu vương cũng không biết Ngô Bình đáng tin hay không, nhưng nó vẫn sai bầy khỉ đi hái thuốc, trong địa bàn của chúng đúng là có rất nhiều loại thuốc.

Vốn động vật chính là chuyên gia tìm thuốc, khi chúng ốm hoặc bị thương thì cũng biết cần uống thuốc gì cho mau khoẻ.

Vì thế, không lâu sau, đã có rất nhiều thuốc chất đống trước mặt Ngô Bình. Song chủng loại không nhiều, vì bọn chúng không kịp liên lạc với nhau, thành ra con này vẫn hái thuốc mà con khác đã hái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK