Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình: “Ông Chu đừng khách sáo, mời ngồi!”

Tên thật của ông gù là Chu Tinh Mặc, nhưng rất lâu rồi không còn ai gọi tên của ông ấy nữa. Ông ấy ngồi xuống bàn bên cạnh với tâm trạng rất kích động.

“Thầy Ngô, thầy làm thế nào vậy?”, trong suy nghĩ của Chu Tinh Mặc thì đến La Đạo Nhất cũng chưa khắc đã khống chế được tình trạng nhập ma của mình.

Ngô Bình: “Sức đủ mạnh thì sẽ làm được thôi”.

La Đạo Nhất vui mừng nói: “Chu Tinh Mặc hồi phục thì học viện ta lại có thêm một cường giả nữa, nào, chúng ta cùng nâng ly chúc mừng”.

Uống rượu xong thì ai về nhà nấy.

Ngô Bình về đến mà vẫn không thể quên trạng thái chạm ngưỡng nhập ma mà Chu Tinh Mặc nói.

Trong sách cổ rất hay nhắc đến một trạng thái cực mạnh có tên là Ma Võ. Võ tu nhập ma có thực lực cao hơn rất nhiều lần võ giả của giới tu hành, hơn nữa tốc độ tu hành còn cực nhanh.

Cũng có người từng nghiên cứu và phát hiện ra rằng, khi tiến vào trạng thái Ma Võ, rào cản của con người sẽ được phá vỡ bởi một lý do nào đó, vì thế con người mới dễ dàng đột phá hơn khi ở trạng thái này.

Nhưng khi con người nhập ma thì sẽ mất đi nhân tính, tu vi có cao hay thực lực có mạnh đến mấy thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, chỉ như một cô máy giết chóc mà thôi. Điều này khiến cho dù luôn có người nghiên cứu về lĩnh vực này, nhưng chưa một ai dám nghiên cứu sâu.

Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi quyết định sẽ không thử.

Anh lấy lửa thần ra rồi rót Hỗn Nguyên Tiên Lực vào trong, ngọn lửa được nuôi dưỡng nên đã cao hơn hẳn. Sau đó, anh dùng cổ pháp rồi liên tục truyền thần niệm thêm cho nó. Đến hơn ba giờ sáng, cuối cùng thì lửa thần cũng đã được luyện hoá.

Lửa thần sau luyện hoá được Ngô Bình cất vào trong đan điền, phòng khi cần đến sẽ lấy ra được luôn. Nhưng nuôi nó cần rất nhiều tiên lực.

May mà anh có nhiều tiên thạch nên có thể cung cấp năng lượng mãi mãi cho nó, để nó liên tục trưởng thành hơn. Hiện tại, nó vẫn còn quá yếu, phải nuôi nửa tháng mới có thể mang ra luyện đan được.

Khi trời sáng, Ngô Bình đang dọn lại pháp khí trữ đồ thì tìm thấy hai cái nhẫn. Một trong số đó anh lấy trong dược phách, khi ấy còn có một con rắn. Chiếc nhẫn đeo trên cánh tay còn đi găng tay ở ngoài.

Trong chiếc nhẫn này có một không gian hình trụ có đường kính 20 mét và cao hơn mười mét và đã đựng kín đồ. Khi đó, tu vi của Ngô Bình còn thấp nên phải chờ đột phá Địa Tiên xong và có nguyên thần rồi thì mới mở được.

Hiện giò, anh đã là Địa Tiên nên có thể mở được nó ra rồi.

Anh mở chiếc nhẫn ra thì thấy có rất nhiều thùng ở bên trong, cái thì đựng quần áo, cái đựng đồ trang sức, có cái thì chuyên đựng giày.

Ngô Bình xem hết một lượt xong thì tỏ vẻ thất vọng, đồ bên trong toàn dùng để mặc hoặc đeo lên người để trang trí. Có mấy chục loại quạt, 17 loại mũ cổ, 27 miếng ngọc bội. Giày thì có hơn trăm đôi, quần áo thì vô số kể, chắc phải tới 300 bộ.

“Lẽ nào là đồ của ca kỹ?”, Ngô Bình lẩm bẩm.

Ngay sau đó, anh đã tìm ra thân phận của người này. Chủ nhân của cánh tay tên là Thần Tân - một thế tử của nước Chư hầu nào đó. Nhìn các món đồ này thì có thể đoán Thần Tân là thế tử chư hầu của một thương gia nào đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK