Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Tử Di liếc anh một cái: “Em còn là Đại Đạo Quân đấy”.

Ngô Bình nói: “Tử Di, đang định nói với em, mấy ngày này anh cũng sẽ giúp em đạt chân vương”.

Đường Tử Di nói: “Mặc dù anh là chân hoàng nhưng nếu tùy tiện giúp người khác lên chân vương thì cũng sẽ ảnh hưởng đến bản thân đúng không?”

Ngô Bình cười, nói: “Ít nhất thì giúp đỡ bốn năm người lên chân vương vẫn không sao. Hơn nữa, khi tu vi của anh được nâng cao thì sau này còn có thể giúp được nhiều người thành chân vương hơn nữa”.

Lúc này Khả Nhi đặt bút xuống, cười, nói: “Bố, con viết xong rồi, bố xem nè”.

Khả Nhi mới có mấy tuổi nhưng viết chữ lại rất đẹp, đẹp hơn chữ của Ngô Bình năm xưa nhiều, anh khen: “Khá lắm, chữ của Khả Nhi đẹp thật”.

Anh chơi với Khả Nhi một lúc thì anh liền bắt tay vào giúp Đường Tử Di tăng tư chất.

Trước hết Đường Tử Di vào trong sào huyệt Tinh Các Phòng, Tinh Các Phòng tự biến thành động thiên, mười tia sáng với màu sắc khác nhau bắn vào cơ thể cô ấy, truyền thông tin mật mã sinh mệnh cao cấp cho cô. Cùng lúc đó, Ngô Bình thi triển chân hoàng và đại thánh, hào phóng giúp cô ấy nâng cao thực lực và tư chất.

Đường Tử Di vốn dĩ là đại đạo quân, lại dùng rất nhiều đồ quý, linh đơn diệu dược từ Ngô Bình nên lần này tiến hóa cực kỳ thuận lợi, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi mà Đường Tử Di đã thành công vươn lên chân vương, sau đó là đến thánh nhân, thậm chí cảnh giới tiên đạo của cô ấy cũng gần đột phá lên đại đạo quân hậu kì, cách cảnh giới đạo tổ chỉ còn một bước nữa thôi.

Lúc Đường Tử Di bước ra từ Tinh Các, khí chất đã thay đổi rất nhiều, trong vẻ thần thánh còn có chút khí chất của vương giả, vô cùng tôn quý.

Cô ấy cười, nói: “Huyền Bình, bây giờ thực lực của em đại khái đã đến tầm nào rồi?”

Ngô Bình nói: “Chưa đầy một năm em sẽ có thể vươn lên đạo tổ. Có điều bây giờ thực lực của em đã vượt xa đạo tổ, dù là đạo tôn thì cũng không dám xem nhẹ em”.

Mắt Đường Tử Di sáng lên: “Thật sao?”

Lúc này, Ngô Bình gọi núi thần đến, nói: “Núi thần, sau này tiền bối hãy ở lại bên cạnh người vợ Đường Tử Di của tôi đi, lúc nguy cấp tiền bối phải nghe theo lời dặn dò của cô ấy”.

Núi thần: “Cậu đang chuẩn bị cho kiếp Đại Thánh đó sao?”

Ngô Bình: “Ừ, tôi đã hỏi thăm về kiếp Đại Thánh, khó khăn trùng trùng, lần này đi có trở về được không tôi còn chưa biết”.

Núi thần: “Xin hãy yên tâm, nhất định tôi sẽ bảo vệ tốt cho gia quyến của cậu”.

Sau một lúc nói chuyện với núi thần, núi thần liền biến thành một luồng sáng, xuất hiện trong thần hồn của Đường Tử Di.

“Tử Di, mấy ngày này em hãy chăm chỉ tu luyện nhé”.

Đường Tử Di gật đầu: “Ừm, anh đi làm việc của anh đi”.

Ngày hôm sau, Ngô Bình lên triều.

Anh vừa ngồi xuống thì liền có một đại thần tấu: “Bệ hạ, thần muốn cáo trạng Tiêu Dao Vương”.

Tiêu Dao Vương là em họ của Ngô Bình, Lý Hoằng Đào. Sau khi anh trở thành hoàng đế của đế quốc Thiên Võ thì đã phong cậu ta làm vương, không chỉ cho đất mà còn cho mấy tòa thành phồn hoa nữa. Ngoài ra, mỗi năm bổng lộc của cậu ta cũng rất nhiều, gấp mấy lần các vương gia khác.


Từ sau khi phong vương, cậu em họ này đã sống tiêu diêu tự tại, rất ít khi ra khỏi vùng đất của mình. Vì vậy lúc này, khi anh nghe đại thần muốn hạch tội Lý Hoằng Đào thì khá ngạc nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK