Diệp Huyền: "Tiền bối, nhà họ Ngưu chuyên khai thác khoáng sản, mấy năm nay còn lấn sân sang ngành điện tử. Một thời gian nữa công ty nhà cậu ấy lên sàn chứng khoán thì giá trị ít nhất phải lên tới hàng trăm tỷ".
Ngô Bình mỉm cười đáp: "Ngành khoáng sản hiện đang rất có triển vọng".
Điều này là thật bời anh nhìn thấy trên đầu Ngưu Đống Đống có ánh sáng hồng, đó là tướng đại phú đại quý. Đây rất có thể là điềm báo về sự thịnh vượng của nhà họ Ngưu sau này.
Ngưu Đống Đống cười khổ: "Có triển vọng gì chứ, bố tôi giờ đang sầu não vì không có vốn đây".
Ngô Bình giật mình: "Đang thiếu vốn sao? Tôi thì đang định tìm chỗ đầu tư, có cơ hội chúng ta thử bàn bạc xem".
Diệp Huyền cười nói: "Tiểu Đống, cậu gặp được thần tài rồi đấy. Tiền bối của tôi là cổ đông tập đoàn Đường Thị, nói không chừng sẽ rót cho nhà cậu mấy chục tỷ đấy".
Ngưu Đống Đống kinh ngạc: "Cậu chủ Ngô, vậy chúng ta phải bàn bạc thật kỹ mới được".
Người cuối cùng trong số ba người đó cũng tới bắt tay Ngô Bình. Người này đeo kính, trông rất nho nhã tri thức. Anh ta tự giới thiệu: "Cậu chủ Ngô, tôi tên Tô Vấn. Hôm nay vô cùng cảm ơn anh ra tay tương trợ".
Diệp Huyền: "Tiền bối, nhà cậu ấy làm ngành tài chính. Mấy quỹ tài chính lớn nhất ở nước ta đều có nhà cậu ấy góp phần. Tiền bối sau này muốn đầu tư tài chính thì tìm cậu ấy là chuẩn không cần chỉnh".
Ngô Bình cười đáp: "Được, hy vọng sau này chúng ta có cơ hội hợp tác".
Diệp Huyền hắng giọng nói: "Hôm nay giới thiệu với các cậu tiền bối của tôi. Không cần hỏi nhiều, chỉ cần biết tiền bối của tôi cực kỳ, cực kỳ lợi hại là được rồi".
Tô Văn cười nói: "Diệp Huyền, cậu đừng có thừa nước đục thả câu, giới thiệu mau".
Diệp Huyền gật đầu: "Việc tiền bối tôi là cổ đông của Đường Thị không cần nhắc nữa nhỉ, tiền bối còn là cao thủ võ lâm, là tông sư cảnh giới Thần! Có biết cái gì gọi là tông sư cảnh giới Thần không? Chu Phật Sinh năm xưa mà so với tiền bối tôi thì chỉ là cái r**!"
Mấy cậu con nhà giàu kia đều sửng sốt, bọn họ đương nhiên đều biết tới Chu Phật Sinh. Cách đây không lâu, ông ta là nhân vật máu mặt hàng đầu giới giang hồ Vân Kinh, thế nhưng sau đó đột nhiên biến mất nên giới giang hồ Vân Kinh chỉ còn mình Từ Quý Phi là ông trùm.
Diệp Huyền: “Tiền bối của tôi còn là thần y, nhà họ Bạch ở Thanh Thành, Triệu Trụ Quốc ở Kinh Sư đều được tiền bối của tôi chữa cho khỏi bệnh”.
Ba cậu trai kia đưa mắt nhìn nhau, cảm giác Ngô Bình giống như thần tiên chứ không phải người thường.
Diệp Huyền tiếp tục nói: “Đúng rồi, Từ Quý Phi ở Vân Kinh rất thân thiết với tiền bối. Sau này các cậu có việc gì thì chỉ cần đến tìm tiền bối tôi”.
Thiệu Tôn nói: “Quả thực còn có chuyện này xin nhờ anh Ngô giúp đỡ”.
Diệp Huyền trợn mắt lườm anh ta: “Cậu thì có chuyện gì được hả?”
Thiệu Tôn: “Đây không phải nơi thích hợp để trò chuyện, chúng ta tới quán trà phía trước nói chuyện nhé”.
Cách đó không xa có một quán trà. Gọi là quán trà nhưng giống tụ điểm đánh bài hơn. Ông chủ vừa nhìn thấy đám Thiệu Tôn là vội vàng chạy ra đón, sau đó xếp cho họ phòng tốt nhất.
Sau khi chủ quán trà đi khỏi, Diệp Huyền lấy từ cái túi da ra vài tờ chi phiếu, nói với Ngô Bình: “Tiền bối, sáu trăm triệu tệ này là tiền bối giúp đệ tử thắng được, đương nhiên là phải thuộc về tiền bối”.
Nói rồi, anh ta đưa mấy tờ chi phiếu cho Ngô Bình. Ngô Bình hỏi: “Anh thua mất bao nhiêu?”
Diệp Huyền: “Vẫn ổn, đệ tử thua mất hai trăm năm mươi triệu tệ”.