Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ví dụ một dự án có giá đấu thầu là một trăm triệu tệ, sau khi nhà thầu cấp một nhận thầu thì sẽ nhượng lại cho nhà thầu cấp hai làm với giá bốn mươi triệu tệ, vậy là nhà thầu cấp một đã dắt túi sáu mươi triệu tệ.

Sau đó nhà thầu cấp hai lại nhượng lại cho nhà thầu cấp ba gói thầu đó với giá hai ba chục triệu tệ. Cứ tầng tầng lớp lớp như vậy, sau cùng khi tới tay nhà thầu cuối cùng thì công trình giá một trăm triệu tệ ban đầu chỉ còn khoảng một hai chục triệu tệ. Đã vậy các nhà thầu bên trên còn ra sức kéo dài thời gian thanh toán, khi nào chủ công trình trả tiền cho họ thì họ mới trả tiền cho nhà thầu cuối cùng.

Ngô Bình nói: "Hóa ra là ăn tiền công trình", sau đó anh lại rút điện thoại ra, gọi điện cho Từ Khắc Mẫn. Từ Khắc Mẫn dù là con trai của phó chủ tịch tỉnh nhưng không làm việc trong tỉnh. Thế nhưng, sức ảnh hưởng của anh ta không nhỏ chút nào, mấy chuyện như hợp đồng thầu này anh ta chỉ cần nói một câu là giải quyết xong.

"Khắc Mẫn, đang làm gì thế?", Ngô Bình cố tình để loa ngoài điện thoại.

Từ Khắc Mẫn vội đáp: "Chú nhỏ, chú có gì sai bảo ạ?"

Ngô Bình và Từ Quý Phi, Từ Bá Nhân coi như ba anh em, vậy Từ Khắc Mẫn gọi Ngô Bình một tiếng "chú nhỏ" cũng là hợp lý.

Ngô Bình: "Là thế này, tỉnh ta có một nhà thầu cấp một họ Từ chuyên nhận thầu cơ sở hạ tầng giao thông, cậu có biết không?"

"À, chú đang nói đến nhà họ Từ ở Vân Đỉnh sao? Cháu biết cháu biết, dòng họ đó có họ với ông nội cháu, cháu vẫn giúp họ nhận thầu. Chú nhỏ, sao chú lại nhắc tới họ?"

Ngô Bình: "Họ hàng của ông nội cậu hung dữ lắm, đang nhốt tôi lại còn vu oan cho tôi trộm đồ của họ. Giờ tôi sợ quá, chỉ đành gọi điện cho cậu".

Từ Khắc Mẫn hú hồn: "Chú nhỏ, chú đừng đùa, ai mà dám chọc giận chú kia chứ? Chú đưa điện thoại cho người nhà họ Từ ở đó đi, cháu mắng chết hắn!"

Nghe giọng Từ Khắc Mẫn trong điện thoại, cậu chủ Từ kia chân đã run. Trời ơi! Ngô Bình này lại quen cả Từ Khắc Mẫn, sao có thể vậy được?

Anh ta vội vã đi tới nhận điện thoại, cẩn trọng trả lời: "Chú Khắc Mẫn, cháu là Phú Bỉ".

Từ Khắc Mẫn nghe giọng anh ta là nổi giận lôi đình: "Phú Bỉ? Cậu bị ng* rồi hả! Lừa đá vào đầu hay sao mà dám chọc tức chú nhỏ của tôi!"

"Chú nhỏ của chú... là Ngô Bình sao?"

"Phí lời!", Từ Khắc Mẫn quát như sấm: "Lập tức quỳ xuống dập đầu xin lỗi một trăm cái. Thiếu một cái thì cậu và ông cậu đợi mà tán gia bại sản đi!"

Từ Phú Bỉ kinh hãi, như thể một phản xạ quỳ sụp xuống, sợ hãi nhìn Ngô Bình nói: "Ông à, cháu sai rồi, cháu dập đầu xin lỗi ông".

Ngô Bình chán ghét ra mặt đáp: "Ai là ông anh? Dập đầu với Tô Phi đi, xem cô ấy có tha thứ cho anh không".

"Vâng vâng, cháu lập tức dập đầu", anh ta thực sự quay sang dập đầu với Tô Phi, cái nào cái nấy nện xuống đất kêu "thịch thịch". Trán anh ta một lát sau đã chảy máu.

"Cô Tô, tôi sai rồi, tôi xin cô tha lỗi".

"Cô Tô, tôi không phải con người, xin cô tha lỗi".

Tô Phi sững sờ, Đinh Diệm sững sờ, tất cả mọi người đều sững sờ.

Cậu chủ Lý và cậu chủ Chung kia cũng cảm thấy sự chẳng lành, lẽ nào những lời Ngô Bình vừa nói đều là thật?

Rồi điều họ sợ hãi đã xảy ra, cậu chủ Lý nhận được điện thoại trước, là điện thoại của bố anh ta. Trong điện thoại bố anh ta vô cùng lo lắng nói: "Con trai, con mau về nhà, mang tiền trốn ra nước ngoài với mẹ con, đừng bao giờ về nước nữa, bố gặp chuyện rồi".

Nói rồi đầu dây bên kia truyền tới những tiếc quát lớn, sau đó là một tràng tạp âm. Có tiếng người nói: "Lý Tông Nghĩa, ông đã bị bắt!"

"Bốp!

Chiếc điện thoại trong tay anh ta rơi xuống sàn, kinh hoàng nhìn Ngô Bình. Rốt cuộc đây là ai mà chỉ một cuộc điện thoại cũng có thể khiến bố anh ta bị bắt ngay lập tức?

Sau đó anh ta như thể nghĩ ra điều gì đó, điên cuồng chạy tới chỗ Ngô Bình quỳ sụp xuống: "Tôi sai rồi cậu chủ Ngô, tôi không nên đắc tội với cậu. Tôi đáng chết!"

Anh ta vừa nói vừa tự vả vào miệng mình đến nỗi chảy máu.

Ngô Bình chỉ vào Tô Phi: "Đi xin lỗi cô ấy".

"Vâng vâng", anh ta vội vã sang quỳ cùng Từ Phú Bỉ, cầu xin Tô Phi tha lỗi.

Cậu chủ Chung kinh hãi như người mất hồn, sau cùng cắn răng gọi điện về nhà. Đầu dây bên kia rất ồn ào, hình như có rất nhiều người ở đó.

Người nhấc điện thoại là Chung Hằng, bố ruột anh ta. Ông ta nói: "Con trai, mau về nhà đi, có chuyện lớn rồi".

Cậu chủ Chung lúc này tim đập như trống trận hỏi lại: "Bố, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK