Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Thái Nhất: “Bố, họ bắt nạt con gái, con thấy thì nói vài câu, kết quả là đánh nhau. Họ không phải đối thủ của con, tìm người ngoài tới chặn đường. Nhưng bố yên tâm, con cũng không chịu thịt, đánh bị thương không ít!”

Ngô Bình hỏi: “Vậy chuyện này vẫn chưa kết thúc đúng không?”

Lý Thái Nhất gãi đầu: “Có vẻ đối phương không phục, sau đó còn muốn đánh!”

Ngô Bình nhíu mày: “Vậy đánh tới đánh lui bao giờ mới xong? Học viện Kim Long có đài ân oán mà, sao không giải quyết một lần, đỡ phải phiền phức!”

Lý Thái Nhất nháy mắt: “Con có thể đi sao?”

Đài ân oán là nơi được đừng để đề phòng đánh nhau trong học viện. Người thua sau này không được tìm người thắng gây chuyện, nếu không học viện sẽ để ý.

Ngô Bình cũng không để bụng chuyện này, vì vậy định để Lý Thái Nhất tự giải quyết.

“Đương nhiên có thể!”, Ngô Bình nói: “Đi xuống đi!”

Lý Thái Nhất cười: “Tốt quá, con sẽ nhanh chóng giải quyết!”

Lý Thái Nhất đi xa, Thần Nguyệt cười khổ: “Sao anh làm cha mà còn bốc đồng hơn con trai vậy? Không phải tôi nói bối cảnh đối phương không đơn giản à?”

Ngô Bình không cho là đúng: “Vậy đã sao? Họ hàng Chúa tể rồi, không có gì đáng sợ!”, nếu xét mạng lưới quan hệ, anh không thua ai ở Kim Đô.

Thần Nguyệt bất đắc dĩ nói: “Đại ân oán là không màng sống chết, chúng ta qua đó xem thử đi!”

Ngô Bình không quá coi trọng, trong lòng vẫn quan tâm con trai nên gật đầu.

Nửa giờ sau, trên võ đài sau núi của học viện vây đầy người, Lý Dược Sư, Lý Dật này nọ đều đứng vây quanh cổ vũ.

Ngô Bình cũng đứng trong đám đông, nhìn thoáng qua học sinh đối diện Lý Thái Nhất, nhíu mày nói: “Trên người kẻ này có hơi thở cấm kỵ!”

Lý Thái Nhất đứng trên võ đài, toả ra phong phạm tông sư. Kẻ đối diện hừ lạnh một tiếng: “Lý Thái Nhất, ta biết cha ngươi là Ngô Bình, đệ tử Dược lão nhưng thế đã sao? Hôm nay ta muốn đánh chết ngươi trước mặt mọi người!”

Lý Thái Nhất không hề sợ hãi: “Chu Bàng, là bắt nạt phụ nữ, muốn ngủ con người ta, ta chỉ ngăn cản ngươi làm việc ác mà ngươi lại muốn đánh chết ta! Hừ, cha ta đã nói, với kẻ không chịu nói lý lẽ thì dùng nắm đấm để nói!”

Người tên Chu Bàng phóng thích ra sức mạnh cấm kỵ, hoá ra hắn có pháp khí cấm kỵ. Pháp khí này bay lên không, hoá thành một con mắt, nhìn chằm chằm Lý Thái Nhất.

Lý Thái Nhất không hề lo lắng, lấy ra một tấm bùa do Ngô Bình luyện chế cho mình, cũng là bùa cấm kỵ. Bùa bay lên không trung, tạo thành ánh sáng, con mắt nổ tung rồi biến thành tia sáng rơi lại vào người Chu Bàng.

Chu Bàng hét thảm một tiếng, toàn thân bốc lên ngọn lửa màu đen, bên trong cũng phát ra tiếng hét thê lương. Hoá ra ngọn lửa này đang thiêu đốt sinh mệnh của đối phương, cháy càng lâu thì đối phương càng yếu mà quá trình vô cùng đau đớn.

“To gan!”

Trong đám đông, một người đàn ông trung niên phóng lên trời, giơ tay chưởng vào Lý Thái Nhất. Nhìn hơi thở của người này thì tuyệt đối là cao thủ Nhân Vương, sức mạnh dồn hết và Lý Thái Nhất, định đánh chết ngay tại chỗ.

Bốp!

Bất chợt, một bóng người lao lên võ đài, là Ngô Bình, anh tung chưởng đánh bay người kia, đối phương rên lên một tiếng bay xa, rơi xuống đất rồi phun ra búng máu. Xem ra một chưởng kia của Ngô Bình đã đánh gã trọng thương.

Ngô Bình thản nhiên nói: “Trẻ con đánh nhau, người lớn ra tay có vẻ không thích hợp lắm nhỉ?”

Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Ngô Bình, trong mắt tràn ngập sự kiêng dè, trầm giọng hỏi: “Ngươi là phụ huynh của Lý Thái Nhất?”

Ngô Bình cười nói: “Ta là cha của hắn, Lý Huyền Bình!”

Người đàn ông trung niên hít sâu một hơi: “Con ngươi làm bị thương con ta, trong tình thế cấp bách ta mới ra tay!”

Ngô Bình nhìn thoáng qua Chu Bàng đang la hét, vung tay, ngọn lửa biến mất: “Sau này nhớ dạy dỗ con cho đàng hoàng!”

Người đàn ông trung niên nhìn Ngô Bình, không nói gì, mà dẫn Chu Bàng rời đi.

Lý Thái Nhất cũng nhảy xuống: “Cha, vậy thì hời cho hắn quá! Nhiều cô gái bị hắn ức hiếp lắm, tên Chu Bàng này có tiếng xấu lan xa!”

Ngô Bình bất ngờ: “Hắn làm nhiều như vậy mà không ai quan tâm sao?”


Lý Thái Nhất: “Gia tộc của hắn lớn mạnh, người khác nào dám quan tâm. Con chỉ nói một câu, hắn đã muốn đánh chết con, đừng nói gì người khác!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK