Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình: “Cô ấy là Dương Đào, 19 tuổi, học sinh lớp 11, đúng chưa?”

Lam Đế tức giận hỏi: “Sao cậu biết?”

Ngô Bình: “Thứ nhất anh không thể ở cách quá xa người mình cần bảo vệ, thứ hai trên người của cô gái tên Dương Đào có ảnh chụp chung của hai người, còn trên người anh cũng có một bức ảnh chụp từ vài năm trước của cô ấy”.

Lam Đế không kêu gì nữa, mà để mặc cho Viêm Dương đánh.

Ngô Bình vung tay lên, ra hiệu cho Viêm Dương dừng lại rồi anh nói: “Lam Đế, từ giờ trở đi, tôi muốn anh bảo vệ an toàn cho Hạ Ninh, nếu có ai hại chết cô ấy, tôi sẽ đưa ảnh của Dương Đào cho kẻ thù của cô ta ngay, sau đó sẽ giết anh luôn”.

Lam Đế nắm chặt tay thành quyền, mãi sau mới nghiến răng nói: “Tôi nhất định sẽ bảo vệ cho Hạ Ninh được an toàn”.

Ngô Bình cười lạnh: “Anh lấy gì ra để bảo đảm?”

Lam Đế không nói gì, vì anh ta không có gì để đảm bảo cả.

Ngô Bình: “Tôi biết anh không có gì để đảm bảo hết,vì thế trước khi Hạ Ninh thức tỉnh, tôi sẽ ở cạnh cô ấy. Nhưng nếu có kẻ thù mò tới, anh phải xử lý cho tôi”.

Lam Đế đồng ý ngay: “Được”.

Ngô Bình sa sầm mắt đi xuống dưới, mặc kệ anh em họ.

Hạ Ninh đang ngồi trong phòng phẫu thuật, Ngô Bình thay đồ rồi đi vào hỗ trợ.

Khi hai người rời khỏi phòng phẫu thuật thì đã là một giờ chiều, Hạ Ninh vừa mệt vừa đói nói: “Không được rồi, tôi phải đi kiếm cái gì ăn đây”.

Ngô Bình: “Tôi dẫn cô đi ăn món ngon nhé?”

Hạ Ninh: “Món gì thế? Lại là đồ mà cô gái Đông Âu kia nấu à?”

Ngô Bình: “Ừm, cô muốn ăn không?”

Hạ Ninh: “Có chứ”.

Ngô Bình lái xe đưa hai người rời khỏi bệnh viện, sau đó đến căn biệt thứ của anh ở vịnh Bạch Long.

Lina đã chuẩn bị xong đồ ăn, Hạ Ninh càn quét cả bàn ăn nhanh chóng. Còn Ngô Bình thì gọi Đông Hoàng ra một góc rồi hỏi: “Đông Hoàng, mày có biết cách giúp người đang ở trong đại kiếm luân hồi thức tỉnh không?”

Đông Hoàng lắc đầu rồi lại gật đầu.

Ngô Bình: “Thế là có hay không?”

Đông Hoàng quay về ổ của mình rồi gặm một cái bình đến, Ngô Bình mở ra ngửi rồi nói: “Kết Thai Đan à?”

Đông Hoàng gật đầu.

Ngô Bình: “Kết Thai Đan đúng là có thể giúp cô ấy kết thai. Mà tao cũng có thể luyện chế đan dược này, nhưng giờ tao đang bị bệnh đại thoái nên không luyện đan được”.

Sau đó, anh tò mò nhìn Đông Hoàng: “Ban nãy mày lắc đầu là có ý gì?”

Đông Hoàng ngoạm lấy cái bình rồi lừ mắt nhìn Ngô Bình.

Ngô Bình hiểu ra, con chó này lại định giở trò với anh, anh nói: “Đông Hoàng, đương nhiên tao sẽ không cướp trắng của mày, giờ mày cho tao lọ này, mấy nữa tao sẽ cho mày một viên Ngưng Thai Đan, ok?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK