Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Làn da của Chu Thanh Nghiên đã bị đốt cháy, để lộ ra bắp thịt, nhiều chỗ đã bị đốt cháy đến tận xương. Hiện giờ, cô ấy chỉ còn thoi thóp, nếu trước kia Ngô Bình chưa từng cường hoá cơ thể cho Chu Thanh Nghiên thì chắc cô ấy đã mất mạng lâu rồi.

“Cô đúng là loại độc ác!”, Ngô Bình tức tối hét lên, anh cởi trói cho Chu Thanh Nghiên rồi cho Lam Phượng Âm thế vào chỗ của cô ấy.

Ngọn lửa cuốn tới, da của Lam Phượng Âm bốc cháy, cô ta la hét trong đau đớn.

Cách đó không xa, mọi người của Hận Thiên Cốc chỉ dám đứng nhìn, chứ không dám tiến lên ngăn cản.

Ngô Bình nhanh chóng hạ cấm chế ở bên ngoài, nếu không được anh cho phép thì không ai có thể vào thả Lam Phượng Âm ra được.

Anh lạnh giọng nói: “Lam Phượng Âm, cô hãy cảm nhận nỗi thống khổ vô tận ở đây đi”.

Sau đó, anh lập tức trị thương cho Chu Thanh Nghiên, Tuy lửa độc rất mạnh, nhưng Ngô Bình có y thuật cao siêu cùng nhiều linh đan diệu dược nên chẳng lâu sau, cơ thể của Chu Thanh Nghiên đã hồi phục lại như trước, cô ấy cũng dần tỉnh lại.

“Huyền Bình, cuối cùng anh cũng đến cứu em rồi”.

Ngô Bình thở dài nói: “Thanh Nghiên, em phải chịu khổ rồi”.

Chu Thanh Nghiên: “Không sao, chỉ là bị đốt cháy một lát thôi mà”.

Ngô Bình: “Hận Thiên Cốc dám bắt nạt em, anh sẽ bắt họ phải trả giá”.

Anh ngoảnh lại nhìn đám cao thủ của Hận Thiên Cốc rồi nói: “Suýt nữa các người đã hại chết vợ tôi, giờ định tính toán nợ nần sao đây?”

Mấy người kia vội vàng bàn bạc, cuối cùng đẩy một trưởng lão ra.

Trưởng lão ấy chắp tay nói: “Cậu bạn, cậu đã giết cốc chủ của chúng tôi, chém chết hoá thân của lão tổ, còn nhốt Lam Phượng Âm trong hoả lao. Tôi nghĩ chúng ta hoà rồi”.

Ngô Bình cười khẩy nói: “Chưa đủ đâu, hôm nay tôi còn san bằng Hận Thiên Cốc nữa”, nói rồi, anh tiếp tục thi triển thánh vực.

Mọi người bị áp chế và quỳ xuống, người kia run rẩy nói: “Cậu muốn gì?”

Ngô Bình: “Mở hết nhà kho của Hận Thiên Cốc ra để tôi chọn vài món đồ mang đi”.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, thế chẳng là cướp của à? Nhưng họ biết Ngô Bình vẫn đang nhân nhượng với mình, vì anh hoàn toàn có thể giết hết họ xong rồi lấy đồ.

Vì thế, cuối cùng họ đã chấp nhận mở kho của Hận Thiên Cốc, bao bảo bối mà họ tích luỹ suốt chín đời qua đều xuất hiện trước mặt Ngô Bình.

Thấy thế, Ngô Bình sáng mắt lên, Hận Thiên Cốc đúng là thế lực do cường giả kỷ nguyên tạo ra có khác, nhiều bảo bối thật!

Anh vung tay lên, tất cả kho hàng đều bị cuốn vào trong Động Thiên. Thật ra khi anh bóp chết Lam Trung Hợp, cũng đã lấy được không ít đồ trong thế giới linh đài của ông ta rồi, chỉ là những người khác không biết thôi.

Vơ vét hết đồ đoàn xong, Ngô Bình lại chọn ra hơn một nghìn đệ tử có thiên bẩm khá trong Hận Thiên Cốc cùng mình rời khỏi đó.

Hận Thiên Cốc đã mất rất nhiều tài nguyên để bồi dưỡng những người này, giờ họ đi rồi thì chẳng mấy mà Hận Thiên Cốc sẽ sụp đổ.

Song, người của Hận Thiên Cốc chẳng dám ho he một câu, chỉ biết trơ mắt nhìn Ngô Bình chọn lựa đệ tử của mình.


Khi đã gom đủ người, Ngô Bình hỏi họ: “Các người có muốn đi theo tôi không? Những tài nguyên tôi vừa lấy sẽ cho mọi người dùng hết. Hơn nữa, tôi còn truyền thụ cho mọi người công pháp mạnh hơn để mọi người đi được xa hơn”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK