Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhóc cao, có biết ông đây là ai không?”

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Cho dù anh là ai thì khạc nhổ đều là chuyện bất lịch sự, anh xin lỗi ngay bây giờ, tôi có thể không truy cứu”.

“Xin lỗi?”. Cái người được gọi là “anh Sinh” này cười lạnh một tiếng: “Ông đây không biết xin lỗi là gì cả!”

Ngô Bình đi qua, một tay ấn đầu “anh Sinh”, đè sát ống quần Từ Kiều, bắt gã ta liếm sạch vết dơ.

“Anh Sinh” này dùng sức chống cự, nhưng sao có thể là đối thủ của Ngô Bình được? Gã ta bị buộc phải nuốt cục đờm của mình, trong lòng cũng cảm thấy ghê tởm.

Lúc này Ngô Bình mới buông tay, lạnh nhạt nói: “Mau cút khỏi nhà hàng, nếu không tôi nhấn anh vào bồn cầu!”

Vừa nãy lúc Ngô Bình dùng sức mạnh, “anh Sinh” đã rất kinh ngạc, gã ta vừa lau miệng vừa đi ra ngoài, lạnh lùng nói: “Cứ chờ đấy!”

Anh Sinh này dẫn người rời đi, Từ Tuệ có chút lo lắng, nói: “Ngô Bình, chúng ta cũng đi đi, chắc chắn anh ta sẽ tìm người đến giúp”.

Hàn Băng Nghiên lại không hề lo lắng, nói: “Loại du côn này, anh Bình tôi một tay cũng đánh được năm trăm người, nhiều hơn cũng vô dụng”.

Từ Kiêu nhếch miệng cười: “Đúng vậy, không cần sợ bọn họ, nào, tiếp tục ăn cơm đi”.

Ăn cơm cũng gần xong, Ngô Bình đi thanh toán, sau đó mấy người họ rời khỏi nhà hàng.

Ra khỏi nhà hàng thì lại có mười mấy kẻ vây bọn họ lại, một người trong đó chính là “anh Sinh” lúc nãy. Lúc này, trong tay đám người này còn cầm cả gậy gộc và dao găm, ánh mắt người nào cũng hung ác.

“Anh Sinh” kia lạnh lùng nói: “Nhóc con, mày ăn sạch cứt chó dưới đất đi, rồi tao tha cho mày một mạng!” Nói rồi, gã ta chỉ vào bãi phân chó đen ngòm, trông có vẻ là gã ta cố ý để ở đó.

Ngô Bình liếc nhìn, khẽ nhíu mày nói: “Tôi đã tha cho anh đi rồi, anh lại còn quay lại tìm tôi. Tốt thôi, tôi thỏa mãn yêu cầu của anh vậy”.

Nói rồi, cậu vung một tay về phía “anh Sinh”, đám người xung quanh đồng loạt ra tay, nhưng tay bọn họ vừa mới nâng lên đã cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng rầm, lập tức ngây ngốc tại chỗ.

“Anh Sinh” không kịp phản ứng thì bị Ngô Bình nắm tóc, bị đè vào bãi phân chó kia. Mùi vị kỳ quái xộc vào mũi và miệng, gã ta nôn ọe ra tiếng.

Nhưng Ngô Bình vỗ lên lưng gã ta một cái, gã ta không khống chế được đã hút đống phân vào bụng.

Ngô Bình cũng cảm thấy buồn nôn, vội thả người ra, vung tay với mấy người còn đang ngơ ngác: “Mắc ói quá, mau đi thôi!”

Hai cô gái tê hết cả da đầu, nhanh chóng chạy đi.

Quay về trường, Ngô Bình đến phòng phụ đạo. Lúc này, một thiếu niên nhỏ hơn cậu hai tuổi đang ngồi trong phòng học, vừa cao vừa gầy, gương mặt anh tuấn.

Thiếu niên nhìn thấy Ngô Bình thì khẽ gật đầu, nói: “Chào anh, Ngô Bình, tôi tên Đào Thành, cũng tham gia cuộc thi toán của tỉnh”.

Ngô Bình gật đầu: “Chào cậu, Đào Thành”.

Anh ngồi bên trái Đào Thành, hai người cũng nói chuyện. Vừa nói chuyện cũng rất hợp nhau. Đào Thành giỏi ăn nói, một vài suy nghĩ của cậu ấy rất giống với suy nghĩ và quan điểm của cậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK