Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện này mọi người càng không muốn làm, Phó Đô thống lớn tiếng nói: “Sư đô! Quân địch bây giờ chắc chắn đã làm xong công sự, lúc này chúng ta muốn đoạt lại cao nguyên, sợ là không có khả năng!”

Ngô Bình cười lạnh: “Không có khả năng? Tôi lại nói là dễ như trở bàn tay! Đừng có phí lời, lập tức chấp hành mệnh lệnh!”

Trong quân đội, mệnh lệnh trưởng quân nhất định phải chấp hành theo, những người này tuy không hề tình nguyện, nhưng vẫn bắt đầu triệu tập đại quân, bắt đầu xuất phát tiến vào cao nguyên 335”.

Cao nguyên 335 cũng chỉ có một còn đường đất quanh co có thể đi, nên đa phần mọi người chỉ có thể đi bộ lên núi. Ngô Bình thì dẫn theo mấy người Dương Quốc Hào ngồi trên xe chi huy lái thẳng lên đỉnh núi.

Mọi người vừa thấy ngay cả Sư đô cũng dẫn đầu làm gương, nên bọn họ đương nhiên cũng không nghĩ gì khác, kiên trì xong về phía trước.

Chuyện khiến tất cả mọi người kinh ngạc chính là khi bọn họ vừa lên đến đỉnh núi thì đã nhìn thấy quân địch ngủ say, lập tức bịt miệng kẻ thù và trói bọn chúng lại.

Chuyện càng khiến bọn họ kinh ngạc hơn vẫn còn ở phía sau, sau khi gặp được quân địch thì đều đang ngủ mê, nên càng dễ trói lại hơn.

Một tiếng sau, sư đoàn 7 đã hoàn toàn khống chế được cao nguyên 335, bắt giữ hơn mười ba nghìn binh lính nước Đồ Nha làm tù binh!

Tin tức truyền đến chỗ Lục hoàng tử, anh ta vừa mừng vừa sợ, tự mình đích thân đến chỉ huy khánh công cho sư đoàn 7.

Các tướng sĩ cũng rất vui mừng, bởi vì nắm giữ được cao nguyên 335 là công lao lớn! Chỉ là bọn họ vẫn còn đang mơ hồ, tại sao quân địch lại ngủ mê như vậy?

Trong tổng bộ chỉ huy, Lục hoàng tử nói vài câu chúc mừng, sau đó cho những người khác lui xuống, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn.

“Thống lĩnh Ngô, có phải anh dùng kỹ năng của tu sĩ Bí Cảnh không?”

Ngô Bình không phủ nhận, nói: “Không sai, là tôi khiến hơn mười nghìn quân địch kia ngủ say”.

Lục hoàng tử thở dài: “Thật ra nước Đồ Nha cũng có tu sĩ mạnh, nhưng hai bên chúng ta bình thường đều không muốn dùng đến tu sĩ”.

Ngô Bình nhìn hai cao thủ bên cạnh Lục hoàng tử, hỏi: “Chẳng lẽ hai vị này không phải sao?”

Lục hoàng tử: “Mỗi quốc gia đều có tu sĩ mạnh, nhưng bình thường tu sĩ hùng mạnh đều không muốn bị khống chế, đều không nguyện ý tham gia tranh chấp giới thế tục. Thứ hai, sức phá hoại của tu sĩ quá mạnh, dễ mất khống chế. Nếu đánh quá nặng thì đều là tai họa cho cả hai nước đang giao chiến”.

Ngô Bình: “Ý điện hạ là, nước Đồ Nha sau này cũng sẽ dùng đến cao thủ?”

Lục hoàng tử: “Có khả năng. Thật ra hai bên vẫn luôn âm thầm cử cao thủ ra đọ sức, hai bên đều có thương vong. Nhưng hai bên đều có hạn chế, bình thường cảnh giới tu vi đều không vượt quá Bí Cảnh tầng bốn”.

Ngô Bình gật đầu: “Bí Cảnh tầng năm là Thiên Phù Cảnh, có thể dùng Thiên Chi Lực, lực sát thương nó gây ra không phải người thường có thể chịu đựng nổi, sức hủy diệt cũng rất kinh người”.

Lục hoàng tử: “Đúng vậy. Giống như kỹ thuật của Đô thống Ngô hôm nay, không phải thứ mà tu sĩ Bí Cảnh tầng bốn có thể làm được”.

Ngô Bình cười nói: “Trước mắt tôi vẫn chỉ là Bí Cảnh tầng ba mà thôi”.

Lục hoàng tử rất bất ngờ: “Chỉ là Bí Cảnh tầng ba sao? Vậy thực lực của Đô thống Ngô thực sự rất xuất sắc!”

Ngô Bình: “Nếu đã không cử cao thủ Bí Cảnh tầng bốn trở lên thì không có gì phải sợ cả. Cho dù nước Đồ Nha có bao nhiêu tu sĩ thì tôi cũng có thể đối phó!”

Lục hoàng tử gật đầu: “Vậy thì tốt!”

Lúc này, Ngô Bình hỏi: “Điện hẹ, tôi nhìn thấy trên sa bàn điện tử, trong khu vực cách quân chúng ta chừng một trăm năm mươi kilomet thì được đánh dấu màu xanh lam. Tôi muốn biết, khu vực này có gì sao?”

Lục hoàng tử nói: “Nơi đó chính là nguyên do chúng ta nhất định phải tấn công nước Đồ Nha. Khu vực màu xanh mà anh thấy vô cùng đặc biệt, không gian nơi đó gấp khúc, hình thành hai không gian thần bí độc đáo. Ba không gian thần bí này, một nơi có đầy dược liệu, một nơi có đầy kim loại trân quý. Chỉ cần có thể tiến vào hai không gian thần bí này, thực lực Đại Hạ Quốc chúng ta có thể được nâng cao!”

Ngô Bình: “Nước Đồ Nha vẫn luôn chiếm giữ bên đó, chẳng lẽ chưa từng tiến vào không gian thần bí đó sao?”

Lục hoàng tử lắc đầu: “Mặc dù bọn họ chiếm giữ khu vực đó, nhưng vẫn không thể tiến vào thăm dò không gian thần bí đó. Nghe nói, muốn tiến vào không gian thần bí đó cần phải có hai chìa khóa không gian”.

Ngô Bình: “Có tài liệu chi tiết không?”

Lục hoàng tử: “Những gì tôi biết cũng có hạn, chỉ biết có một không gian Dược Vương Giới, một không gian khác là Kim Mẫu Giới”.

Ngô Bình như suy nghĩ gì đó: “Chẳng lẽ là Linh Giới?”

Lục hoàng tr: “Tôi cũng không rõ. Muốn thăm dò hai khu vực này, đầu tiên phải giành được nơi đó mới được”.

Ngô Bình cười nói: “Lợi ích lớn như vậy, giới tu hành của Đại Hạ Quốc ta không động tâm sao?”

Lục hoàng tử nhìn cậu, cười nói: “Đô thống Ngô đúng là chỉ chốc lát đã nghĩ ra ngay rồi. Không sai, hành động quân sự lần này thật ra là nhóm tu sĩ kia thúc động. Chỉ cần bổn hoàng tử lấy được khu vực này thì chính là một công lao lớn, mà tu sĩ Đại Hạ cũng sẽ càng nguyện ý gia nhập dưới trướng bổn hoàng tử!”

Ngô Bình nhìn ra được dã tâm của Lục hoàng tử rất lớn, trong đó tất nhiên có liên quan đến tranh giành quyền lực giữa các hoàng tử. Cậu không muốn can dự vào chuyện này, vội nói: “Vậy chúc điện hạ sớm ngày thành công”.

Sau khi giành được cao nguyên 335, cuộc tấn công của Đại Hạ đã có tiến triển đáng kể ở các mặt, cả nước nước Đồ Nha đều chấn động, lại cử ra một trăm năm mươi nghìn đạ quân tiếp viện biên giới, trận chiến hết sức căng thẳng!

Đêm đó, Ngô Bình để lại một hình ảo, người thật thì rời khỏi tổng bộ chỉ huy, quay về thủ đô gặp Đông Vương.

Đông Vương đang ở nhà uống rượu cùng Vương phi, Ngô Bình bỗng xuất hiện, ông ta cũng không kinh ngạc, còi nói: “Đô thống Ngô đến thật đúng lúc, ngồi xuống cùng uống hai chén đi”.

Nghe thấy ông ta gọi mình là Đô thống Ngô thì biết Đông Vương đã biết chuyện biên giới Tây Nam, cậu nói: “Đô thống tôi đây làm việc hồ đồ, nên đặc biệt đến xin thỉnh giáo vương gia!”

Đông Vương gật đầu: “Cậu đến hỏi tôi là hỏi đúng người rồi”.

Ngô Bình: “Xin vương gia chỉ bảo”.

Đông Vương cho người rót đầy rượu cho Ngô Bình trước rồi nói: “Thêm ba năm nữa thì hoàng đế sẽ thoái vị nên sự cạnh tranh giữa các hoàng tử với nhau càng lúc càng quyết liệt”.

Ngô Bình bất ngờ: “Hoàng đế sắp thoái vị sao? Tại sao? Tôi xem ti vi thấy sức khỏe hoàng đế rất tốt, không có vẻ gì già hết”.


Đông Vương lắc đầu: “Không liên quan gì đến sức khỏe cả. Đằng sau Đại Hạ là một thế lực vô cùng lớn, họ không muốn để một người làm hoàng đế quá lâu, mà quy định mỗi nhiệm kỳ của hoàng đế nhiều nhất chỉ được ba mươi lăm năm. Giờ tính ra thì bệ hạ đã nắm quyền ba mươi hai năm rồi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK