Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm hôm sau, số lượng bí ấn của bí khiếu thứ hai của Ngô Bình cùng đạt đến mười ngàn.

Trước đó cậu đã đồng ý đợi khi thi xong sẽ dẫn Hàn Băng Nghiên đi chơi, đích đến là Hải Mặc Ca, một đất nước vừa xinh đẹp vừa hỗn loạn.

Giữa Hải Mặc Ca và Đại Hạ có một đại dương mênh mông, đi máy bay mất đến hai ngày. Tất nhiên Ngô Bình sẽ không đi máy bay, cậu quyết định bay thẳng đến Hải Mặc Ca. Vì vậy, cậu đã chuẩn bị một ít đồ ăn, mua một tấm thảm lông thủ công cỡ lớn với hoa văn đẹp mắt.

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, cậu vung tay, tấm thảm lơ lửng giữa không trung, hai người nhảy lên ngồi trên tấm thảm bay rồi đi đến Hải Mặc Ca.

Thảm bay vừa mềm mại vừa rắn chắc, giống như trải trên cỏ. Trong suốt chuyến đi, Ngô Bình ngăn cách luồng khí áp suất cao bên ngoài, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Hàn Băng Nghiên ngồi ở trên đó, nhặt một đống nho, vừa ăn vừa thưởng thức cảnh đẹp của núi sông.

“Đẹp quá”, cô ấy nói: “Anh Bình, bao lâu thì chúng ta có thể đến Hải Mặc Ca?”

Ngô Bình: “Khoảng một tiếng”.

Hàn Băng Nghiên cười nói: “Vậy nhanh hơn đi máy bay nhiều rồi”.

Lúc đang nói chuyện thì tấm thảm bay đã bay đến bầu trời đại dương, Hàn Băng Nghiên ngửi được hơi thở của biển, cô ấy nằm lên chân Ngô Bình nhắm mắt nghỉ ngơi. Một lúc sau, cô ấy nhớ đến một chuyện nói: “Anh Bình, anh còn nhớ Trần Mậu Tông không?”

Ngô Bình ngẫm nghĩ: “Nhớ, từng đứng nhất ở Trung học số 1, sao lại nhắc đến cậu ta?”

“Cách đây không lâu Trần Mậu Tông đã đi Hải Mặc Ca, nghe các bạn cùng lớp nói bây giờ anh ấy rất giỏi, là quân sư của một băng phái lớn. Em cũng thấy anh ấy khoe biệt thự và xe hơi trong nhóm”.

Ngô Bình cười nói: “Vậy à? Anh còn tưởng cậu ta chỉ biết học, không ngờ còn có thể làm quân sư”.

Hàn Băng Nghiên: “Trước khi đi, em còn nhận được tin nhắn của anh ấy, nói rằng đến bên đó sẽ tiếp đãi chúng ta chu đáo”.

Ngô Bình không ngại gặp mặt Trần Mậu Tông, bèn nói: “Được, cậu ta ở đâu?”

Hàn Băng Nghiên: “Thôi vậy, anh ấy chỉ nói mấy câu khách sáo thôi, chúng ta cũng không thể đến gặp anh ấy thật chứ. Chúng ta tìm một bãi biển đẹp rồi ở đó hai ngày”.

Ngô Bình: “Băng Nghiên, chẳng phải mấy ngày nay em lên kế hoạch, có mục tiêu rồi sao?”

Hàn Băng Nghiên lấy một tấm bản đồ ra, chỉ vào một hòn đảo nhỏ ở bờ biển phía đông Hải Mặc Ca nói: “Chúng ta đến “đảo Lam Tinh” trước, ở đó có thể nhìn thấy cá heo, còn có thể thuê du thuyền đi câu cá”.

Ngô Bình nói: “Được, vậy đi đảo Lam Tinh”.

Không lâu sau, Hàn Băng Nghiên nhìn thấy một vùng đất xuất hiện ở phía trước, cô ấy mừng rỡ nói: “Anh Bình, có phải sắp đến rồi không?”

Ngô Bình “ừ” một tiếng, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vùng đất này, sau đó nhíu mày.

Hàn Băng Nghiên để ý thấy vẻ mặt của cậu bèn hỏi: “Anh Bình sao thế?”

“Vùng đất này bị ai đó bày bố đại trận Luyện Hồn, có thể có bản lĩnh như vậy chắc chắn không phải là tông môn tầm thường”, Ngô Bình nghiêm túc nói.

Hàn Băng Nghiên tò mò hỏi: “Anh Bình, đại trận Luyện Hồn này có tác dụng gì?”

“Đại trận Luyện Hồ có thể hút hết hồn lực của người sống, sau đó chuyển hóa hồn lực thành năng lượng có thể cung cấp cho tu sĩ hấp thu. Năng lượng này có thể chuyển hóa thành tinh thạch linh hồn”, Ngô Bình nói: “Tinh thạch linh hồn có rất nhiều công dụng, hấp thu luyện chế nó có thể cải thiện tư chất, tăng thêm thiên phú, còn có thể chữa lành thần hồn bị thương, tóm lại đây là đồ tốt”.

Hàn Băng Nghiên: “Nó hấp thụ hồn lực từ đâu?”

Ngô Bình hơi nheo mắt nói: “Hấp thu từ cả vùng đất liền, chỉ cần là người sống ở vùng đất này, ít nhiều gì cũng sẽ bị hút đi một ít hồn lực”.

Hàn Băng Nghiên vô cùng ngạc nhiên: “Hấp thu hồn lực của tất cả mọi người sao? Họ làm thế thật quá đáng”.

Ngô Bình: “Băng Nghiên, bây giờ anh đã biết tại sao Hải Mặc Ca lại đầy rẫy ma túy. Sau khi hít thứ này, linh hồn sẽ rơi vào trạng thái buông lỏng và yếu ớt, khiến cho hồn lực dễ bị hút đi hơn. Cho nên đây là lý do tại sao sau khi hít Cocaine, những người đó sẽ trở nên người không ra người, ma không ra ma, vì hồn lực của họ liên tục bị hút đi, cuối cùng chỉ còn cái chết”.

Hàn Băng Nghiên sợ hãi: “Nói thế người dân cả nước đều bị nuôi giống bò sữa, sau đó hút lấy thần hồn của họ?”

Ngô Bình: “Đúng là thế”.

Người có tính cách khá tốt như Hàn Băng Nghiên cũng nghiến răng nói: “Đám người này thật ghê tởm, chúng đều đáng chết”.

Ngô Bình: “Trên đời này không có chuyện gì mới mẻ. Có người bị ép lấy sức lao động, những người này thì bị ép lấy hồn lực, hai kiểu người này có gì khác biệt? Thân là người ở tầng lớp thượng lưu, trong mắt họ thì người dân bình thường chẳng qua chỉ là một nhóm gia súc thôi”.


Đang lúc nói chuyện, hai người đã đáp xuống đảo Lam Tinh. Đảo Lam Tinh này cực kỳ đẹp, nơi đây có một vùng nước biển rất nông, nước chỉ sâu một hai mét, có thể nhìn thấy được các loài sinh vật biển bơi qua bơi lại trong đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK