Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình ngạc nhiên: “Tiên phủ mà Gia Cát Lượng từng đến ư?”

Đường Băng Vân gật đầu: “Thời Tam Quốc có nhiều tu sĩ đại năng, ví dụ như Gia Cát Lượng, Tả Từ, Khương Duy, họ đều là cao nhân tu hành. Truyền thừa của Gia Cát Lượng cũng từ tiên phủ ấy mà ra. Ông em bảo một nhân vật xuất sắc như Gia Cát cũng chỉ học được một chút kiến thức ở đấy thôi”.

Ngô Bình nổi hứng: “Gia Cát trong lịch sử đã đến cảnh giới Địa Tiên rồi ư?”

Đường Băng Vân gật đầu: “Ừm, hơn nữa còn là tầng thứ tư rồi. Tiế là tu vi có cao đến mấy rồi cũng chết ở Ngũ Trượng Nguyên”.

Ngô Bình: “Trong sách sử bảo ông ấy chết vì bệnh mà?”

Đường Băng Vân lắc đầu: “Là chết vì bị thương nặng, ông ấy đại chiến với một tu sĩ Địa Tiên khác, dù đã chém chết được đối thủ, nhưng mình cũng ra đi vì bị thương nặng”.

Ngô Bình cười nói: “Thế mà em lại bảo anh đến đấy, em có lòng tin ở anh vậy à?”

Đường Băng Vân cười nói: “Em có Thiên Sát Lệnh, đương nhiên phải dành lợi ích này cho anh rồi”.

Ngô Bình cười khì khì: “Đường Môn có lịch sử lâu đời, chắc từng có người vào tiên phủ rồi đúng không? Họ có thu hoạch gì không vậy?”

Đường Băng Vân đáp: “Cứ vài năm lại có người vào đó, nhưng họ chẳng có thu hoạch gì. Cấm chế ở đấy hay lắm, không ai phá giải được”.

Ngô Bình nói: “Chờ thời cơ thích hợp, anh sẽ đến tiên phủ một chuyến”.

Hai người trò chuyện một lúc thì xe tới trấn Hoa Thần.

Họ mở cửa ra thì thấy ông Hoa đang bay qua bay lại trong sân, ở đây có người chăm sóc đặc biệt cho ông ấy.

Nhìn thấy Đường Băng Vân, mấy người giúp việc đều khom lưng rồi lui xuống.

Ông Hoa đậu lên cành cây, sau đó nghiêng đầu nhìn Ngô Bình, nói: “Tiểu tử, đến có việc gì thế hả?”

Đông Hoàng chạy từ phía sau Ngô Bình ra, nhìn thấy Đông Hoàng, ông Hoa lập tức nịnh nọt nói: “Ngài cũng đến à? Có muốn nếm thử đồ ăn vặt của tôi không?”

Đông Hoàng không thèm để ý đến ông Hoa, nhưng ông ấy vẫn tỉnh bơ rồi nói với Ngô Bình: “Này, tôi đang hỏi cậu đấy, đến đây làm gì?”

Ngô Bình cười nói: “Ông Hoa, tôi muốn nghe ngóng một chút về thế gia bất hủ”.

Nghe thấy thế gia bất hủ, ông Hoa lập tức im lặng, sau đó vẫy cánh rồi thở dài nói: “Lẽ nào tiểu tử cậu đã chọc vào họ rồi?”

Ngô Bình: “Cứ cho là thế đi, tôi đã giao thủ với một người tự xưng là cậu chủ của thế gia bất hủ, tôi đã đánh cho hắn bỏ chạy”.

Ông Hoa khinh bỉ nói: “Gì mà thế gia bất hủ, họ chỉ hậu thế nô bộc của tiên nhân thôi. Khi các tiên nhân rời đi, họ bị vứt bỏ ở đây. Tiên nhân có để lại ít tài nguyên như phù chú, đan dược, công pháp. Những thứ đó rất quý với đám nô bộc, nhờ có chúng mà có nô bộc đã tồn tại qua nhiều năm cho tới tận bây giờ”.

Ngô Bình hiểu ra: “Tôi còn tưởng thế nào, ra chỉ là nô bộc cho tiên nhân”.

Ông Hoa: “Nhưng cũng đừng coi thường họ, họ giữ không ít bảo bối của thời Tiên Quốc, một lá bùa chú cũng có hể giết được tu sĩ cảnh giới Địa Tiên đấy. Thực lực của họ cũng khá mạnh ở Địa Tiên Giới, nếu cậu động vào họ thì đúng là khá nguy hiểm đấy”.

Ông Hoa ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: “Tôi khuyên cậu nên tìm người giảng hoà”.


Ngô Bình lắc đầu: “Người đó hống hách lắm, giảng hoà không có tác dụng đâu”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK