Giáo chủ Thái Hoàng giáo cười “haha”, nói: “Khá lắm. Hôm nay mấy đệ tử trong tông muốn trau dồi thêm với các cậu, cậu có hứng thú tham gia không?”
Ngô Bình nói: “Gần đây đệ tử thường xuyên luyện tập, đang muốn khởi động gân cốt, nếu có thể trau dồi với các sư đệ trong tông thì còn gì bằng nữa”.
Xu Thiên ở phía sau, tâm trạng rối bời, anh ta vừa thất vọng lại vừa thấy nhẹ nhõm. Mấy ngày trước, anh ta đã cho người đi nghe ngóng về tình hình của Kinh Vô Trần, sau khi cẩn thận so sánh, anh ta cảm thấy mình không nắm được phần thắng nào. Nếu dốc toàn lực thì nhiều lắm cũng chỉ nắm được hai mươi, ba mươi phần trăm là có thể hòa. Còn việc đánh bại Kinh Vô Trần thì anh ta không dám mơ tưởng.
Hùng Phi Kinh bình thản đáp: “Cậu ta cũng là một thiên tài, nếu Vô Trần đánh bại cậu ta thì e rằng sẽ hút hết khí vận của cậu ta đó. Sư huynh, đến lúc đó đừng hối hận đó”.
Giáo chủ Thái Hoàng giáo bình thản nói: “Sư đệ, nếu Ngô Bình thắng, chẳng phải kết quả cũng như nhau sao? Họ đều là con cưng của trời, cứ nghe theo ý trời thôi”.
Thật ra Hùng Phi Kinh hơi giả tạo, mặc dù Kinh Vô Trần may mắn nhưng Ngô Bình lại là người có ngộ tính nghịch thiên, vượt cả sư tổ, so ra thì Kinh Vô Trần còn kém hơn Ngô Bình một chút.
Lúc này, ông ta nhìn sang Kinh Vô Trần, mặt Kinh Vô Trần không chút cảm xúc, anh ta từ từ bước ra, đi vào giữa đám đông, rõ ràng anh ta vẫn rất tự tin về bản thân mình.
Hùng Phi Kinh thở phào, thái độ của Kinh Vô Trần một lần nữa khiến ông ta tự tin hơn, ông ta hạ giọng nói: “Vô Trần, nếu hôm nay con đánh bại được Ngô Bình thì sau này con sẽ là đệ tử số một của Thái Hoàng giáo”.
Giáo chủ Thái Hoàng giáo thì cười, nói với Ngô Bình: “Ngô Bình, cố hết sức, giữ an toàn”.
Có thể thấy tâm thái của hai bên hoàn toàn khác nhau, giáo chủ Thái Hoàng giáo chỉ hi vọng Ngô Bình được bình an, còn Hùng Phi Kinh thì lại muốn giành phần thắng, vì ông ta không thể thua.
Đột nhiên, ba luồng kiếm quang từ trên trời chiếu xuống, ba vị kiếm đạo chí tôn là Thẩm Huyền Tông, La Vô Phi, Âu Dương Thiên Tế xuất hiện.
Tất cả mọi người đều đứng dậy hành lễ và mời ba người đến vị trí ngồi trang trọng nhất. Đến cả Hùng Phi Kinh cũng vô cùng kính trọng, chào ba người họ bằng lễ nghi của người bề dưới.
“Đồ nhi, phát huy cho tốt nhé”. Thẩm Huyền Tông cười, nói.
Ngô Bình gật đầu nhẹ, quay người đi về giữa, đứng trước mặt Kinh Vô Trần.
Lúc này, hai người họ chỉ cách nhau mười bước, ánh mắt Kinh Vô Trần thoáng vẻ lạnh lùng.
“Anh cũng có chút thú vị đó”. Kinh Vô Trần bình thản nói: “Nhưng so với tôi thì anh chẳng là gì”.
Người đó cực kỳ tự tin, dù biết Ngô Bình có thể đạt đến Tam Hoàng Tề Lâm nhưng anh ta vẫn cảm thấy Ngô Bình chẳng là gì.
Ngô Bình: “Nói những lời này có ích gì? Đánh đi rồi mới biết anh mạnh ai yếu”.
“Ầm”.
Một luồng khí tức kinh người bộc phát từ trên người Kinh Vô Trần, mọi người cảm thấy khí tức đó rất kỳ lạ nhưng Ngô Bình thì lại giật mình.
“Sức mạnh cấm kỵ?”Ngô Bình nhìn đối phương chằm chằm, cậu có thể cảm nhận được rất rõ trong cơ thể của đối phương có một luồng sức mạnh cấm kỵ không hề yếu, có lẽ sức mạnh cấm kỵ đó là cấm kỵ Tiểu Thiên.
Nếu là trước đây, Ngô Bình gặp phải loại cấm kỵ này thì nhất định sẽ rất đau đầu, nhưng bây giờ Cửu Dương Hóa Cấm của cậu đã luyện hóa thành cấm kỵ Đại Thiên, cấm kỵ Tiểu Thiên cỏn con đó có đáng là gì?
“Trói”.
Kinh Vô Trần chỉ về phía Ngô Bình, một luồng sức mạnh kỳ lạ hình thành giữa hư không, trói chặt lấy Ngô Bình khiến cậu không thể động đậy. Mỗi một thớ thịt trên tay chân cậu đều không thể cử động, đến cả suy nghĩ cũng chậm lại.
Kinh Vô Trần giơ đao Long Phụng lên, từ từ tiến về phía Ngô Bình, càng lúc càng tiến đến gần, tám bước, bảy bước rồi sáu bước. Lúc này, anh ta chỉ cần giơ đao lên và chém thì sẽ có thể lấy mạng được Ngô Bình ngay.
Ngô Bình vẫn còn đang cảm nhận sức mạnh trói buộc đó, cậu cảm giác luồng sức mạnh đó không quá mạnh, chỉ cần dùng đến Cấm Kỵ chân phù thì cậu đã có thể phá được sự trói buộc đó rồi.
“Mở”.
Cậu hét nhẹ, sức mạnh trói buộc đó bị một sức mạnh rất lớn từ trong truyền ra ngoài phá giải.