Lam Linh ném một chiếc chìa khóa cho Ngô Bình nói: “Lái xe dì đi”.
Ngô Bình cười nhận lấy: “Cám ơn dì út”.
Tìm được xe dưới lầu, Ngô Bình lái xe rời khỏi khu dân cư. Trên đường đi, cậu liên lạc với Cổ Thanh Liên, hỏi: “Cậu Tô kia đến rồi chứ?”
Cổ Thanh Liên: “Sắp đến rồi, cả nhà họ Cổ đang chuẩn bị đón anh ta”.
Ngô Bình: “Gửi địa chỉ cho tôi, tôi đến tìm chị”.
Tuy Cổ Thanh Liên cảm thấy Ngô Bình đến vào lúc này không đúng lắm, nhưng suy nghĩ một lát, cô ta vẫn gửi địa chỉ cho Ngô Bình.
Trước cửa nhà lớn nhà họ Cổ, mấy nhân vật cốt cán của nhà họ Cổ đều có mặt, bọn họ đang mong ngóng nhìn con đường lớn trước cửa, hy vọng cậu Tô kia có thể mau chóng xuất hiện.
Ngay lúc này, một chiếc xe màu đỏ chạy đến, trực tiếp dừng trước cửa. Cửa xe mở ra, Ngô Bình bước xuống từ trên xe.
Nhìn thấy cậu, Cổ Hồng Ngọc trong đám người vừa kinh ngạc vừa tức giận, hung hăng nói: “Nhóc con, cậu còn dám đến nhà họ Cổ làm loạn, to gan lắm!”
Cổ Thanh Liên ngây người, cô ta lo lắng chạy tới, thấp giọng nói: “Em trai, mau qua đây, đừng đứng đây”.
Cô ta muốn kéo Ngô Bình vào trong góc để tránh bị người trong tộc nhắm vào. Nhưng lúc này, một cô gái trông rất xinh đẹp đi ra, tuổi trạc với Cổ Thanh Liên, chỉ là vẻ ngoài kém hơn Cổ Thanh Liên một bậc.
“Thanh Liên, đây là bạn trai em sao? Cái khác thì chị không nói chứ cũng rất xứng với em đấy”, cô gái kia khịa.
Cô gái này là chị họ của Cổ Thanh Liên, thật ra cô ta muốn trở thành người được gả cho cậu Tô, nên trong lòng vô cùng ghen ghét Cổ Thanh Liên.
Cổ Thanh Liên nghe thấy giọng điệu châm chọc của cô ta, lạnh nhạt nói: “Nếu chị muốn thì em có thể đưa cơ hội này cho chị”.
Cổ Hồng Ngọc tức giận nói: “Thanh Liên, cháu đang nói gì đó! Cậu Tô chỉ đích danh, nói muốn cưới cháu, chúng ta sao có thể tùy tiện đổi người?”
Cô gái kia càng căm hận trong lòng, nói: “Nếu để cậu Tô biết được Cổ Thanh Liên không biết tự trọng, qua lại với người đàn ông khác, chỉ sợ sẽ nổi giận với nhà họ Cổ mà thôi!”
Cổ Thanh Liên tức giận nói: “Cổ Minh Châu, chị đừng có nói bậy bạ!”
Cổ Minh Châu cười lạnh: “Cổ Thanh Liên, cô đừng có giả vờ thanh thuần. Hai người các cô, sợ là đã tò te tú tí từ lâu rồi nhỉ? Ha ha, thân thể cô bẩn thỉu, cậu Tô chắc chắn sẽ không cần loại con gái không sạch sẽ như cô!”
Cổ Thanh Liên chợt động lòng, cô ta nghiến răng, dứt khoát nói: “Không sai, chúng tôi đã hẹn hò với nhau!”
Người nhà họ Cổ nghe vậy đều kinh ngạc, một ông lão tức giận nói: “Cổ Thanh Liên, cô to gan lắm!”
“Thanh Liên, con thật khiến cha thất vọng!”. Cha Cổ Thanh Liên, một người đàn ông trung niên không ngừng lắc đầu.
Cổ Hồng Ngọc tức giận hơn ai hết, vẻ mặt bà ta đầy sát ý, người đi về phía Ngô Bình. Ngô Bình không sợ không hoảng lấy huy hiệu Liên Sơn Tông ra, huy hiệu này giống như một chiếc nhẫn, có thể đeo lên ngón cái.
Khi cậu lấy huy hiệu ra, vẻ mặt Cổ Hồng Ngọc cứng đờ, cũng dừng bước, nhìn chằm chằm huy hiệu.