Cái Tiên cười khổ: “Thanh Đồng Thần Vương là cường giả cấp Đạo Tổ, hãy suy xét cẩn thận”.
Ngô Bình: “Thần Vương thì sao?”
Tay anh vung lên, ván cờ Thiên Địa xuất hiện, thời không xung quanh xoay chuyển, cung điện Thanh Đồng cũng dần hiện hữu trong tinh không rộng lớn.
Ngô Bình lợi dụng một trăm nghìn sao trời cùng lực động thiên, kích hoạt kỳ phổ trong sát cuộc, sát cuộc Thiên Tinh!
Trong cung điện Thanh Đồng to lớn truyền ra một âm thanh trầm thấp: “Là kẻ nào đánh thức Bản thần vương?”
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Mở!”
Sát cục Thiên Tinh lập tức khởi động, một trăm nghìn sao trời xoay tròn quanh cung điện Thanh Đồng tạo nên sức mạnh hủy diệt.
Tồn tại trong cung điện Thanh Đồng lắp bắp kinh hãi, tức giận nói: “Nhân loại hèn mọn, lại dám ám toán bản vương, chết cho ta!”
Một bàn tay bằng đồng to lớn phóng ra khỏi cung điện, hung hãn đập vào một trăm nghìn sao trời. Ngay lập tức, sao trời nổ tung nhưng con số ít ỏi đó vốn không ảnh hưởng đến vận hành của đại trận.
Lúc này, ván cờ Thiên Địa của Ngô Bình đã rời khỏi Linh Xuyên và xuất hiện trong vũ trụ thực. Anh mở rộng ván cờ, ngày càng có nhiều sao trời được đưa vào.
“Ầm ầm!”
Uy lực của bàn tay kia lớn đến nỗi sao trời liên tiếp bị bóp nát, nhưng sao trời mới đưa vào lại càng nhiều.
Lợi dụng sao trời áp chế đối phương chỉ là sách lược. Cùng lúc đó, chín mươi chín đại đạo mà Ngô Bình mới lĩnh hội được không ngừng hấp thu sức mạnh còn sót lại trong vũ trụ.
Bấy giờ, ván cờ Thiên Địa đang hút uy lực của mười cường giả Chí Tôn kỷ nguyên tồn tại trong thế giới này. Đồng thời dùng nó để thiết lập sát cuộc Thập Phương Tuyệt!
Tuy nhiên việc bố trí đại trận cần thời gian nên phải sử dụng sao trời để trì hoãn.
“Ầm ầm!”
Càng ngày càng nhiều sao trời bị đánh nổ, Thanh Đồng Vương dần mất kiên nhẫn: “Nhóc con, chỉ là trận pháp mà cũng đòi vây khốn Bản thần vương? Phá hết cho ta!”
Tiếng vang liên tiếp truyền đến, trong nháy mắt hàng vạn sao trời nổ tung, sát cuộc Thiên Tinh của Ngô Bình mơ hồ bất ổn định.
Ngô Bình cười lạnh: “Thanh Đồng Thần Vương, ông vô cơ hại chết hơn trăm vạn bách tính Nhân tộc thì đáng tội gì?”
Thanh Đồng Thần Vương cười lạnh: “Nhân tộc các ngươi chẳng qua là sinh vật hạ đẳng, giết thì giết thôi. Lúc các ngươi diệt một tổ kiến, các ngươi sẽ cảm thấy áy náy sao?”
Ngô Bình trầm mặt: “Thứ nhất, Nhân tộc không phải con kiến! Thứ hai, cho dù gặp phải sinh linh yếu ớt, tôi cũng không vô cớ giết hại!”
Thanh Đồng Thần Vương hừ lạnh: “Nhóc con ngu xuẩn! Bản thần vương đã tu luyện ba mươi nghìn năm, sắp tấn thăng Thần Hoàng, ngươi cho rằng ngươi có thể vây khốn ta sao? Đợi Bản thần ta ra ngoài nhất định sẽ phá hủy mọi nơi ngươi sống, kể cả sinh linh bên dưới!”
Ngô Bình: “Nói khoác thật giỏi, đại trận của ta dùng lực sao trời. Cho dù muốn thoát ít nhất cũng mất hai ngày”.
Thanh Đồng Thần Vương cười lạnh: “Hai ngày sau thì sao?”
Ngô Bình: “Chuyện hai ngày sau thì để hai ngày sau hãy nói. Ít nhất hiện tại, ông đang bị tôi vây khốn trong ván cờ”.