Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Hoằng Đào thở phào một hơi rồi cười nói: “Cháu bảo rồi mà, ông mà ra tay thì chỉ có ổn thôi”.

Lý Đông Hưng hừ nói: “Hoằng Đào, sau này con bớt gây chuyện đi”.

Lý Hoằng Đào hậm hực, cậu ta không mấy tôn trọng người bố quanh năm ốm yếu của mình.

Lý Vân Đẩu lạnh mặt nói: “Không biết phép tắc gì cả, quỳ xuống!”

Một khi Lý Vân Đẩu nổi giận, Lý Hoằng Đào luôn sợ hãi nên lập tức quỳ xuống ngay.

Ngô Bình nói: “Hoằng Đào, bố mẹ là người sinh ra mình nên mình phải kính trọng, sao cậu lại vô lễ thế hả?”

Lý Hoằng Đào cau mày rồi lườm Ngô Bình: “Anh là cái thá gì mà dám dạy đời tôi!”

Lý Vân Đẩu cười lạnh: “Nó là cháu nuôi của ông, là anh của cháu. Sau này, nếu cháu còn gây chuyện nữa, ông sẽ mặc kệ đấy”.

Lý Hoằng Đào không dám cứng miệng nữa, tuy trong lòng không phục, nhưng chỉ biết hậm hực bỏ đi.

Lý Đông Hưng chán nản nói: “Đúng là không ai bảo được”.

Lý Vân Đẩu nổi giận lườm con trai mình: “Chiều cho nó lắm vào, giờ thấy hậu quả chưa?”

Bị quở trách, Lý Đông Hưng cúi mặt xuống nói: “Bố, con sẽ về bảo ban lại cháu”.

“Ừ, thôi con về đi”, Lý Vân Đẩu xua tay.

Chờ Lý Đông Hưng đi rồi, Ngô Bình nói: “Ông ơi, với sự gia giáo của nhà ta, Hoằng Đào không nên như vậy mới đúng”.

Lý Vân Đẩu thở dài nói: “Từ nhỏ Đông Hưng đã hay ốm yếu nên ông cũng quan tâm hơn bình thường. Sau khi Hoằng Đào ra đời, cả nhà đều yêu thương nó, thành ra nó mới có tính cách ương bướng như bây giờ”.

Ngô Bình chợt hỏi: “À ông ơi, cháu đi thăm bà được không ạ?”

Thì ra, sau khi người con trai cả mất tích, bà nội của Ngô Bình trở nên u uất, thậm chí còn nhiều lần tự tử. Sau khi Lý Đông Hưng lên bảy, bà đã chuyển lên núi ăn chay niệm phật, không muốn gặp ai hết.

Đến nay, bà đã sống trên núi hơn 30 năm rồi, đến Lý Vân Đẩu muốn tới gặp cũng cần phải xin phép trước.

Nghe Ngô Bình nhắc đến vợ mình, Lý Vân Đẩu thở dài thườn thượt: “Ông vẫn chưa kể cho bà chuyện của cháu, Cháu với Tiểu Mi đi gặp ba cũng được, chắc bà sẽ vui lắm”.

Nửa tiếng sau, Ngô Bình và Ngô Mi đã ngồi xe đi lên núi.

Trên đỉnh núi có một am tên là Minh Nguyệt, bà của Ngô Bình đang tĩnh tâm ở đây, quanh năm bầu bạn với đèn và phật.

Chiếc xe dừng dưới chân núi, Ngô Bình và Ngô Mi đi bộ lên trên. Sau khi đi được hơn 300 bậc thang thì họ đã tới một mặt đất bằng phằng.

Ngô Mi không mệt, nhưng thấy ở đây có một cái chòi nghỉ mát trông là lạ thì vẫn vào ngồi chơi, Ngô Bình chiều ý cô bé nên hai anh em ngồi lại một lúc.

Hai người vừa trò chuyện được vài câu thì thấy có người lên núi, đó là hai ni cô khoảng 40 tuổi.

Ni cô nhìn thấy Ngô Bình và Ngô Mi thì gật đầu, Ngô Bình đứng dậy rồi chắp tay hỏi: “Hai sư thái ở am Minh Nguyệt ạ?”


Một ni cô đáp: “Đúng, thí chủ đến tìm cư sĩ Tôn à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK