Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cốc Vũ nói: “Đều ở trong Thanh Mộc Cung”.

Lúc hai người đi qua Vô Tướng Phong, Ngô Bình thấy Lâm Thanh Dao vẫn ở đó, bèn gọi cô ấy cùng đi đến Thanh Mộc Cung.

Thanh Mộc Cung nằm ở phía đông của Thục Sơn kiếm phái, ngụ ý mặt trời mọc từ hướng đông, đại điện cho hy vọng và tương lai. Xem ra, phong này đã lâu không có người ở rồi, ngoại trừ mấy người quét dọn thì trên núi không có ai khác.

Ngoài ra, trên núi có cấm chế, từ phi là chưởng môn cho phép, nếu không người ngoài không được đi vào. Cốc Vũ lấy ra một lệnh bài, lúc này mới thông qua được pháp chế, dừng lại ở ngọn núi.

Trên núi đã xây dựng một quần thể cung điện khổng lồ, khí thế lại không mất đi vẻ đẹp, so với khu vườn trong hoàng cũng còn đẹp hơn nhiều.

Lâm Thanh Dao cũng là lần đầu đến đây, trong lòng tràn đầy kinh ngạc, nhưng vì có Cốc Vũ ở đây, nên cô không tiện nói nhiều.

Cốc Vũ giới thiệu xong chức năng ở khắp nơi, cuối cùng đưa chìa khóa kho tàng cho Ngô Bình, rồi tạm biệt rời đi.

Lúc này Lâm Thanh Dao mới cười nói: “Sư huynh, sau này anh chính là đại sư huynh của toàn bộ đệ tử Thục Sơn chúng ta rồi”.

Ngô Bình hỏi cô ấy: “Cô cũng biết đệ tử đứng đầu sao?”

Lâm Thanh Dao gật đầu: “Trong lịch sử Thục Sơn kiếm phái, trước sư huynh thì thân phận đệ tử đứng đầu này từng xuất hiện một lần, đó là thời đại mà tám vị tổ sư sáng lập vẫn chưa phi thăng. Sau đó, đệ tử đứng đầu kia trở thành chưởng môn Thục Sơn, uy chấn thiên hạ. Sau đó nữa, ông ấy bay lên Tiên Giới, trở thành chưởng môn của Thục Sơn Môn ở Tiên Giới”.

Ngô Bình nói: “Xem ra, đệ tử đứng đầu kia cũng là một kỳ tài”.

Lâm Thanh Dao: “Đúng vậy, vị trí đệ tử đứng đầu này, vốn là để lại cho thiên kiêu, ví dụ như kiểu giống sư huynh đây”.

Ngô Bình cầm chìa khóa, đến trước một cung điện, nơi này là bảo khố của Thanh Mộc Cung, bên trong có tài nguyên tu luyện của đệ tử đứng đầu.

Lấy chìa khóa, mở cửa ra, bên trong bày trí rất nhiều tranh họa đồ dùng, từ các triều đại khác nhau, thậm chí còn có đồ từ thời Thương, Chu, thứ nào cũng vô cùng tinh xảo.

Mấy thứ đồ này đều đặt trong góc, gần như chỉ là đồ trang trí. Sàn nhà được lát bằng tiên ngọc, các cột trụ trong đại điện cũng làm từ gỗ tiên. Ngô Bình vừa vào đã muốn dỡ bỏ sàn nhà và trụ cột, nhưng vừa nghĩ đây là nơi mình ở thì đành nhịn lại.

Đi vào trong đại điện, có một không gian không quá lớn, bên cạnh có một tấm biển đồng, bên trên viết: “Thần Quân Cảnh là có thể mở bảo vật này”.

Lâm Thanh Dao cười nói: “Xem ra chỉ có đạt đế tu vi khác nhau thì mới có thể mở được báu vật tương ứng. Sư huynh, hiện tại anh có thể mở nó rồi”.

Ngô Bình đứng ở vị trí đó, một luồng sáng lóe lên, cách anh mấy mét bỗng xuất hiện một cánh cửa, bên trong lấp đầy ánh sáng tím.

Anh liếc mắt nhìn, liền kéo Lâm Thanh Dao vào trong. Xuyên qua cánh cửa đi vào một không gian rất lớn, bên trong chứa đầy rương lớn rương nhỏ, còn có từng cái kệ xếp thành hàng, trên mỗi kệ đều chứa đầy đồ.

Đôi mắt Lâm Thanh Dao phát sáng: “Nhiều đồ quá đi!”

Ngô Bình đưa mắt nhìn, phát hiện trong rương có tiên thạch, linh thạch, còn có hai cái rương bên trong đầy tiền bùa.

Trên kệ toàn là pháp khí, bùa chú, đan dược… Trong đó, đan dược được niêm phong trong hộp bằng phương pháp đặc biệt, nên vẫn còn hiệu lực.

Anh lại nhíu chặt mày, nói: “Hình như không có đồ gì quá quý giá, linh thạch bình thường, tiên thạch bình thường, đan dược cũng chỉ có hiệu quả với tu sĩ từ cảnh giới Linh Biến trở xuống”.

Lâm Thanh Dao: “Sư huynh, trừ phi đã có người đến nơi này rồi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK