Diệp Ngưng Băng: "Vậy thì sao, thế lực kia mạnh hơn Liên Sơn Tông nhiều lắm. Chỉ cần cậu bằng lòng thì Liên Sơn Tông cũng bó tay".
Ngô Bình không tỏ ý kiến, chỉ nói: "Tôi sẽ suy xét chuyện cậu nói".
Diệp Ngưng Băng cười: "Sắp tới chính là nghỉ hè, cậu có rảnh thì đến Thần Kinh tìm tôi chơi nhé".
Sau trận đấu, Ngô Bình lại dắt Hàn Băng Nghiên đi thăm quan đến tối mời về khách sạn.
Đêm đó, Ngô Bình lấy ra cái túi màu đỏ kia, bên trong bọc một miếng ngọc màu đỏ có hình em bé cỡ hai nắm tay tỏa ra ánh sáng đỏ đậm.
Khi cậu vừa lấy được nó thì lập tức biết nó có giá trị cao đến không thể tượng tượng được. Giờ mở ra, trẻ con tỏa ra ánh sáng đỏ như có sinh mệnh, lan dần từ tay cậu đến toàn bộ cơ thể.
Sau khi bị ánh sáng đỏ kia bao phủ, Ngô Bình cảm thấy nó như có sinh mệnh chẳng mấy chốc đã dung hợp với thần hồn và cơ thể mình. Cậu không biết nó là cái gì, nhưng với kinh nghiệm của cậu thì thứ này cực kỳ có lợi cho mình!
Ngay khi ánh sáng đỏ kia dung hợp với cơ thể cậu, miếng ngọc trong tay cũng biến thành một cục đá màu đen, mất hết linh khí. Cậu ném cục đá xuống đất, nó trực tiếp bể thành từng mảnh không còn chút giá trị nào.
Ngô Bình cảm thấy hết sức khó hiểu, lẩm bẩm: "Rốt cuộc thì ánh sáng đỏ kia là cái gì?"
Một đêm không nói chuyện, sáng sớm hôm sau Ngô Bình tiếp tục đến sân vận động.
Mấy ngày liên tục, Ngô Bình một là đi thăm quan với Hàn Băng Nghiên, hai là đi xem thi đấu, nhoáng cái đã qua một tuần. Dưới sự giúp đỡ của cậu, Trung Châu đã giành được hạng nhì của giải đấu. Đây còn là trong trường hợp không có cậu nên thành tích ấy đã rất tốt rồi.
Sau khi cuộc thi kết thúc, Ngô Bình quyết định rời khỏi nơi này. Trước khi đi, cậu gặp Tuyết Vũ một lần. Cô ta còn có chuyện cần giải quyết nên tạm thời không thể đi cùng với Ngô Bình.
Vì thế, ngày trong hôm đó, Ngô Bình đã dẫn theo Hàn Băng Nghiên rời khỏi thành phố Tây Hải.
Lần này trở về, cậu không đi máy bay hay tàu mà thi triển Ngũ Hành Độn Địa Thuật, vài tiếng đã về đến Trung Châu. Nó đi qua đi lại cực kỳ tiện khiến Hàn Băng Nghiên kinh ngạc cười hớn hở.
Hai người về nhà, vừa mở cửa ra đã thấy một bà lão ngồi trong phòng khách, bên cạnh còn có một đôi bố con chính là bà nội và chú Ngô Cường của Ngô Bình cùng con trai Ngô Soái của ông ta.
Vóc dáng Ngô Soái rất cao, mới 15 tuổi đã cao gần bằng Ngô Bình. Cậu ta bỏ học từ lâu ra đời lăn lộn, trên tay xăm một cái đầu hổ.
Ngô Cường thấy Ngô Bình về thì đứng dậy cười hỏi: "Tiểu Bình về rồi à? Thi đấu sao rồi?"
Ngô Bình cau mày: "Sao các người lại ở đây?"
Ngô Cường cười nói: "Chẳng phải là do chú và bà nội nhớ các cháu quá nên mới tới đây xem sao. Kết quả chú hai quá nhiệt tình, cứ bảo chúng tôi ở chơi vài ngày".
Đương nhiên là Ngô Bình không tin một câu nào của ông ta cả, hỏi: "Bố tôi đâu?"
Ngô Cường cười nói: "Chú hai không thoải mái nên đang nghỉ ngơi ở trong phòng".
Ngô Bình không để ý đến ông ta, đi đến phòng đọc sách. Trong phòng, Ngô Đại Hưng bất đắc dĩ nằm trên giường, đầu bị băng, có vẻ là bị thương ngoài da.
Ngô Bình cau mày: "Bố, bố bị thương?"