"Quá ngông cuồng!"
Âu Dương Thánh Hoàng kia phất tay, không trung xuất hiện hàng nghìn cái đầu lâu, mỗi đầu lâu đều phát ra những tiếng niệm chú.
Âu Dương Thánh Hoàng không chết ở Quỷ Môn Quan, ngược lại tu vi còn tăng đáng kể, và học được một môn tà pháp. Tu vi của hắn cũng đã đạt tới cảnh giới Hư Tiên, thực lực hơn xa trước đây.
"Thiên Tà Sát Chú, chết cho tao!", ánh mắt hắn dữ dằn, triển khai đòn giết người mạnh nhất của mình.
Ngô Bình chỉ liếc hắn một cái: "Chết!"
Một đạo kiếm quang toả sáng như nhật nguyệt, chớp mắt đã chém nổ hết tất cả đầu lâu, cuối cùng giết luôn Âu Dương Thánh Hoàng!
Bây giờ Âu Dương Ngọc đã nhìn rõ được tình thế, lập tức nói: "Xin anh dừng tay! Có gì từ từ nói!"
Ngô Bình nhìn Âu Dương Thường đang ngơ ngác vì khiếp sợ, hỏi: "Anh còn gì muốn nói không?"
Âu Dương Thường gào lên: "Chẳng qua chỉ chết vài người thường thôi mà, trước mặt chúng tôi, bọn họ chỉ như con sâu cái kiến, sao anh lại ra mặt thay bọn họ?"
Ngô Bình thờ ơ nói: "Vì trong mắt tôi, anh chỉ là một tên cầm thú, còn bọn họ là những con người đang sống sờ sờ!"
Dứt lời, kiếm quang loé lên, đầu Âu Dương Thường rơi xuống đất. Vị thiên tài của Học phủ truyền kỳ này chết không nhắm mắt!
Âu Dương Tốn vật vờ ngồi bệt xuống đất, khóc ròng. Nhà họ Âu Dương một mạch chết liền ba thiên tài, không còn cách nào trở mình được nữa!
Đám người Lâm Triều Tiên cũng đã tới nơi, nhìn thấy cảnh này thì kinh ngạc không thôi. Bây giờ bọn họ mới hoàn toàn hiểu Lý Huyền Bình không hề bốc phét. Thực lực khủng khiếp cỡ này, e là Ngô Bình kia thật sự là tiểu đệ của anh!
Ngô Bình nhìn Âu Dương Tốn, lạnh lùng nói: "Nhà họ Âu Dương các ông hại chết bốn mươi hai mạng người, tôi vẫn phải tính món nợ này với nhà ông!"
Âu Dương Tốn nghe chuyện vẫn chưa xong thì mặt mày trắng bệch, run run hỏi: "Cậu muốn thế nào?"
Ngô Bình vô tình nói: "San bằng nhà họ Âu Dương!"
Âu Dương Tốn nhũn cả chân, quỳ trên đất: "Cậu Lý, lúc nào tha cho người ta được thì tha cho người ta một con đường sống. Nhà tôi không hề cố tình làm việc ác, cậu làm thế này quá tuyệt tình".
Ngô Bình: "Dẫn đường, tới nhà họ Âu Dương của ông!"
Âu Dương Trích Tinh hít sâu một hơi nói: "Tuy thực lực của anh rất mạnh nhưng nhà họ Âu Dương của chúng tôi cũng không phải là không có chút sức đánh trả nào..."
Âu Dương Tốn vội quát: "Im miệng!"
Ngô Bình nhìn chằm chằm Âu Dương Trích Tinh: "Ồ, thế anh nói tôi nghe xem, nhà họ Âu Dương của anh có gì mà dám nói vậy với tôi?"
Âu Dương Trích Tinh bỏ ngoài tai lời nhắc nhở của Âu Dương Tốn, cao giọng nói: "Nhà họ Âu Dương chúng tôi có Thánh nhân trấn giữ, anh bớt hống hách đi!"
Ngô Bình rất bất ngờ: "Nhà họ Âu Dương của anh có Thánh nhân à?"
Âu Dương Tốn thấy Âu Dương Trích Tinh đã nói ra rồi nên chỉ bèn đáp: "Cậu Lý, nhà họ Âu Dương chúng tôi có một lão tổ, đã đến cảnh giới Bán Thánh, không phải là Thánh nhân thật sự".