Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh nhặt một cục đá lên, siết mạnh không ngờ nó đã bị bóp nát.

Hùng Kỷ nhìn thoáng qua nói: “Đó là Không kim, thứ cứng nhất thế gian này”.

Ánh mắt của Ngô Bình sáng lên hỏi: “Vật chất cứng nhất à?”

Dứt lời, anh lấy ra Bạch Hổ Tiên Kiếm chém xuống, đúng như dự đoán nó không bị chém vỡ.

Ngưu Mân: “Nơi này có rảnh kim, chắc chắn gần đây có bảo bối”.

Hùng Kỷ: “Ta cảm thấy ở gần đây, nhưng không có cách nào biết chính xác nó nằm ở đâu”.

Ngô Bình bật cười: “Để ta thử xem”.

Anh bay lên giữa không trung, sau đó mở ra Duy Độ Nhãn quan sát bên dưới. Hiện giờ tu vi của anh đã tăng lên rất nhiều, còn có được lực Cấm Thiên và Vô Thượng Đạo, tất cả đều giúp cho Duy Độ Nhãn của anh tăng mạnh hơn.

Anh vừa liếc đã thấy cách vị trí của mình hơn một ngàn mẽ có một cái bệ đá khổng lồ. Xung quanh thạch tahi chẳng có gì kỳ lạ, nhưng thần niệm không thể nào phát hiện ra nó.

Chẳng lẽ là bệ đá? Nó là bảo bối sao?

Anh dùng kiếm đâm vài cái trên núi, đáy lòng lập tức lạnh đi. Thì ra ngọn núi này là Không kim, anh dùng Bạch Hổ Tiên Kiếm chém cũng không thể nào đào ra bệ đá kia được.

Anh hỏi Hùng Kỷ: “Tiểu Hùng, Không kim này cứng như vậy làm sao mới có thể đào ra nó?”

Hùng Kỷ tức giận nhìn Ngô Bình nói: “Ta là Hùng Kỷ, không phải Tiểu Hùng!”

Ngô Bình: “Được rồi, Hùng Kỷ”.

Hùng Kỷ hừ một hơi, nói: “Không kim quá cứng, nhưng nó cũng có khắc tinh”.

Dứt lời, hắn ta lấy một con tê tê màu vàng trong túi trữ vật ra, con tê tê này dài hơn một mét. Nó vừa rơi xuống đất đã bắt đầu đào hang, đống Không kim cứng nhất kia thật sự bị nó đào ra cái hang sâu một nửa thước.

Ngô Bình bất ngờ mở to hai mắt hỏi: “Giỏi quá, nhỏ thế mà móng vuốt cũng cứng gớm há?”

Hùng Kỷ nói: “Nó là Toản Thiên Thú, nó có thể xuyên thủng cả bầu trời trong mấy ngày thôi, Không kim tính là gì đâu”.

Ngô Bình ôm Toản Thiên Thú đến một vị trí, cười nói: “Nhóc con, đào từ đây xuống đi”.

Toản Thiên Thú nhìn Ngô Bình, lập tức bắt đầu đào hang. Tốc độ đào của nó rất nhanh, nhưng muốn đào hơn một ngàn mễ cũng phải mất nửa ngày.

Hùng Kỷ thấy Ngô Bình chắc chắn như thế, bèn hỏi: “Ngươi biết bảo bối kia ở đâu à?”

Ngô Bình cười nói: “Định vị của ta còn chuẩn xác hơn ngươi đấy”.

Hùng Kỷ hừ một tiếng, rồi im lặng.

Trên núi này trừ đá vẫn là đá, Ngô Bình tìm một tảng đá lớn ngồi xuống, cầm một cục Không kim nghiên cứu, rồi hỏi: “Không kim này cứng như thế, chắc chắn rất có giá nhỉ?”

Hùng Kỷ nhìn anh rồi nói: “Tuy Không kim cứng nhưng nó không thể nào luyện được, cho nên không thể chế tạo binh khí, vì vậy đống này không đáng giá. Nhưng nếu ngươi xây nhà có thể dùng nó xây tường”.

Ngô Bình không để ý đến hắn ta, anh nắm lấy một cục Không kim thử thấm lực Cấm Thiên vào, thử thay đổi kết cấu bên trong nó. Sau một lát, cục Không kim này nóng lên, rồi lập tức biến thành một cây chủy thủ trong tay Ngô Bình.

Ngô Bình lấy một binh khí ra, nhẹ nhàng chém chủy thủ vào nó. Binh khí này lập tức bị cắt thành hai đoạn.

Hùng Kỷ mở to mắt ngạc nhiên, hỏi: “Ngươi làm sao được vậy?”

Ngô Bình nói: “Ta nói ngươi cũng không hiểu, kiến thức hạn hẹp”.


Bước tiếp theo, anh lại cầm lấy một cục đá. Sau khi cục đá nóng chảy trên tay, anh cầm nó bằng tay trai, trong nó lập tức bay ra mấy trăm mảnh nhỏ phù văn. Lúc sau, khi mảnh nhỏ phù văn biến mất, còn lại dung nham dần dần lạnh đi, khi nó lạnh rồi lập tức biến thành một cục đá bình thường, hơn nữa trọng lượng cũng đã tăng lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK