Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phiêu Miểu Đạo Quân: “Không đâu, Linh Vi sư tỷ con sẽ ở lại thêm một thời gian để giúp con quản lý Kiếm Cung. Con cũng không được lười biếng, phải chăm chỉ học tập”.

Ngô Bình: “Vâng”.

Phiêu Miểu Đạo Quân: “Chiếc nhẫn ngọc mà sư tổ tặng con tranh thủ thời gian nghiên cứu đi nhé”.

Phiêu Miểu Đạo Quân dặn dò thêm vài câu rồi liền từ biệt Ngô Bình.

Sau khi tiễn sư tôn, Ngô Bình nói với Linh Vi: "Sư tỷ, đệ muốn ra ngoài mấy hôm. Mấy ngày này phải phiền sư tỷ rồi".

Linh Vi: "Không sao, sư tỷ sẽ giúp cậu dạy dỗ các trưởng lão chấp sự, để sau này cậu không phải tự mình làm hết mọi việc".

Ngô Bình mừng rỡ: "Vẫn là sư tỷ suy nghĩ thấu đáo nhất".

Ngô Bình cảm thấy rất an tâm khi có Linh Vi trông coi Kiếm Cung. Anh yên tâm về nhà thăm hai đứa trẻ.

Sau khi ở nhà với con hai ngày, anh dặn Nhị Hỗn ở lại trông nhà còn mình thì đến Long Kinh. Theo anh tính toán, mấy ngày nữa sẽ đến lúc hoàng đế đích thân chinh phạt nước Đại Tây. Trước đó anh đã hứa với Đại tướng quân Ngụy Nguyên sẽ đi cùng trong cuộc chinh phạt.

Trở lại trại Cấm quân, anh thấy những người lính đang tập luyện. Năm bộ công pháp anh truyền dạy rất hiệu quả. Sau khi hỏi thăm tình hình một chút, anh đến gặp Ngụy Nguyên.

Nhìn thấy Ngô Bình trở về, Ngụy Nguyên rất vui mừng: "Ngô đại nhân, cậu đã trở lại".

Ngô Bình nghe trong giọng nói của ông ấy có chút buồn phiền, liền hỏi: "Tướng quân, đã xảy ra chuyện gì sao?"

Ngụy Nguyên khẽ thở dài, đáp: "Hoàng thượng đột nhiên hủy bỏ cuộc chinh phạt, đã ba ngày nay không thiết triều".

Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: "Việc này rất không bình thường sao?"

Ngụy Nguyên: "Đúng vậy! Tôi nghi ngờ rằng nước Đại Tây đã ra tay."

Ngô Bình: “Người của nước Đại Tây ra tay ngay trong cung sao?”

Ngụy Nguyên: "Hôm qua tôi mới biết tin hoàng đế trọng thương, đã về Tiên Giới, đang nhờ Đại Thiên Tôn giúp hoàng đế trị thương".

Ngô Bình rất kinh ngạc: "Ai có thể đả thương hoàng đế kia chứ?"

Ngụy Nguyên: "Đúng như cậu dự đoán, vương quốc Đại Tây đã yểm một lời nguyền khủng khiếp. Cho dù Đại Thiên Tôn có cứu hoàng đế thì hoàng đế cũng có thể phải nghỉ ngơi một năm rưỡi trước khi quay trở lại".

Lúc này, Ngô Bình cuối cùng cũng hiểu được Ngụy Nguyên đang lo lắng điều gì. Hoàng đế của nước Long chết hay bị thương không quan trọng, điều quan trọng là hoàng đế không ở đây, ai sẽ quản lý nước Long?

Tuy nhiên, anh và Ngụy Nguyên không quá thân thiết. Vì vậy anh không nói gì nhiều, chỉ trò chuyện vài câu rồi đi.

Sau khi đi vòng quanh trại một lần nữa, Ngô Bình quyết định đi tìm Chu Nguyên Thông.

Bởi vì Đinh Mặc vừa mới dự đám cưới của Ngô Bình xong, lúc này vẫn đang ở chỗ Chu Nguyên Thông.

Ngô Bình vừa đi tới, Chu Nguyên Thông lập tức biết anh đang suy nghĩ điều gì nên cười nói: "Chú em, chú biết việc hoàng đế bị thương rồi sao?"

Ngô Bình gật đầu: "Anh, em tới chính là vì chuyện này".

Chu Nguyên Thông gật đầu: “Để anh cho người chuẩn bị đồ ăn và rượu, chúng ta vừa uống vừa nói chuyện”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK