Lạc Trường Sinh nhìn cháu cố, đột nhiên bật cười: “Cậu đã ngủ với Mộng Trần chưa?”
Suýt nữa Ngô Bình đã phun hết trà trong miệng ra. Anh bị sặc, ho mấy cái mới đáp: “Ông có thể đứng đắn một tí không?”
Lạc Trường Sinh bỗng nghiêm mặt nói: “Nói đến chính sự, tôi đã quyết định sẽ từ từ chuyển tài nguyên của tập đoàn Sanyo đến nước Viêm Long”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Sao lại chuyển tài sản đến Viêm Long?”
Lạc Trường Sinh đáp nhẹ: “Vì cậu”.
“Tôi ư?”, Ngô Bình rất bất ngờ.
Lạc Trường Sinh gật đầu: “Trước khi gặp cậu, tôi gần như đã tuyệt vọng, không còn nhìn thấy tương lai nữa. Nhưng từ khi quen biết cậu, tôi ngày một tốt hơn, tu vi hồi phục, chuyện ở Đông Doanh cũng dần được giải quyết. Ngay cả Mộng Trần cũng được cậu giúp đỡ, thăng thành Tiên Thiên. Thế nên tôi mong mình có thể trở thành ‘người bảo vệ’ của cậu, giúp đỡ cậu dựng nên nghiệp lớn!”
Người bảo vệ? Ngô Bình nhìn ông ta với vẻ kinh ngạc.
Lạc Mộng Trần tò mò hỏi: “Người bảo vệ nghĩa là gì vậy ông?”
Lạc Trường Sinh đáp: “Trên thế giới này, cứ cách một trăm năm hoặc vài trăm năm sẽ sinh ra một thiên tài xuất sắc, nếu có thể thuận lợi trưởng thành thì chắc chắn sẽ toả sáng rực rỡ, vang danh thiên hạ. Một khi người như vậy xuất hiện, sẽ có một nhóm người sẵn sàng đi theo, tôn người này làm chủ và phò tá người này trưởng thành, dù chết cũng không hối hận!”
Nghe giải thích xong, Lạc Mộng Trần rất đỗi ngạc nhiên: “Ông muốn phò tá anh Ngô Bình ạ?”
Nên biết rằng Lạc Trường Sinh là Địa Tiên. Địa Tiên có lòng kiêu hãnh và tôn nghiêm, không dễ dàng thần phục kẻ khác. Nếu không thì năm xưa Lạc Trường Sinh đã chẳng bất hoà với Nghiêm công tử.
Lạc Trường Sinh nói: “Đúng thế, Mộng Trần. Ít lâu sau, cháu sẽ biết sự lựa chọn của ông là hoàn toàn chính xác”.
Dứt lời, ông ta đứng dậy, đột ngột quỳ trước mặt Ngô Bình và cung kính nói: “Lạc Trường Sinh kính chào cậu chủ! Từ nay về sau, Lạc Trường Sinh bằng lòng làm người bảo vệ của cậu, nguyện làm trâu làm ngựa, chết không hối tiếc!”
Ngô Bình không ngăn cản, nhận cái cúi chào này của ông ta rồi mới đỡ đối phương dậy, nghiêm túc nói: “Cảm ơn ông đã xem trọng tôi. Tôi chấp nhận sự bảo vệ của ông!”
Lạc Trường Sinh cười nói: “Cậu chủ à, thật ra tôi đang đánh cược cho tương lai”.
Ngô Bình hiểu ý Lạc Trường Sinh. Ông ta trở thành người bảo vệ của anh, một khi anh trưởng thành sẽ có năng lực lớn mạnh và nguồn tài nguyên vô biên. Đến khi ấy, tất nhiên anh sẽ không quên người bảo vệ là Lạc Trường Sinh. Cách làm của ông ta cũng giống như đầu tư mạo hiểm vậy, đầu tư nguồn lực ở giai đoạn đầu và thu hoạch tài nguyên ở giai đoạn sau.
“Được. Ông Lạc, ông chắc chắn sẽ không thất vọng!”
Lạc Mộng Trần lí nhí hỏi: “Ông ơi, vậy sau này cháu có cần gọi anh Ngô Bình là cậu chủ không ạ?”
Cô ta nghĩ rằng Ngô Bình đã là cậu chủ của ông cố thì dĩ nhiên cũng là cậu chủ của mình.
Ngô Bình cười đáp: “Mộng Trần, cô là người phụ nữ của tôi, không cần gọi tôi là cậu chủ”.
Câu “người phụ nữ của tôi” khiến Lạc Mộng Trần cảm thấy rất yên lòng. Cô ta khẽ gật đầu, gương mặt ánh vẻ mừng vui.
Lạc Trường Sinh cười ha ha: “Cậu chủ, mong cậu hãy chuẩn bị sẵn sàng. Tài nguyên của tập đoàn Sanyo sẽ không ngừng được chuyển đến Viêm Long, tạm thời đứng tên Mộng Trần”.
Ngô Bình hiểu biết không nhiều về tình hình tập đoàn Sanyo, bèn hỏi: “Ông Lạc à, lĩnh vực chính của tập đoàn Sanyo là gì?”