Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiết Thái Hổ nói ngay: “Cậu Ngô cứ nói, tôi sẽ làm”.

Ngô Bình: “Tôi muốn đầu tư vào một dự án bất động sản, nhưng giờ đang thiếu mấy tỷ, ông cho tôi vay được không? Đương nhiên, tôi sẽ trả lãi một phân một năm”.

Tiết Thái Hổ như sắp khóc đến nơi, gì mà một phân một năm? Gã nói: “Cậu Ngô, cậu cứ lấy đi, tôi không cần lời lãi gì hết”.

Ngô Bình rất hài lòng, trước đó Tiết Thái Hổ này dám mưu hại anh và bố con Đường Tử Di, anh mà không trừng trị gã thì thật xin lỗi bản thân.

“Thế ông cho tôi vay 3,5 tỷ”, anh chỉ thiếu ngần ấy để đầu tư vào dự án vịnh Bạch Long thôi.

Tiết Thái Hổ không nhiều lời mà lập tức bảo thư ký làm ngay. Một lát sau, tài khoản ngân hàng của Ngô Bình đã nhận được đúng số tiền mà anh muốn.

Thấy thế, anh vỗ vào người Tiết Thái Hổ mấy cái. Ngay sau đó, gã chợt thấy có một luồng sức mạnh rất thư thái chảy khắp người mình, gã ngồi im dưới đất không dám động đậy.

Ngô Bình đứng dậy nói: “Ông nằm nghỉ một lát đi, nửa tiếng nữa là khoẻ lại bình thường thôi”, dứt lời, Ngô Bình lại đi xem tình hình của Bạch Tử Quy.

Tiết Thái Hổ trợn tròn mắt, gã khóc không ra nước mắt, sao tự nhiên lại chọc vào diêm vương này chứ! Cứ nghĩ tới mỗi tháng đến ngày trăng tròn lại phải chịu cơn đau này thì gã muốn đập đầu chết luôn cho xong.

Từ Quý Phi đứng cạnh đó trừng mắt nhìn Tiết Thái Hổ rồi nói: “Ông Tiết, nghe danh đã lâu”.

Tiết Thái Hổ cười khổ: “Tôi cũng đã nghe danh về ông ba nhà họ Từ, hôm nay để ông chê cười rồi”.

Từ Quý Phi cười lớn nói: “Ông dám đắc tội với cậu Ngô thì xui rồi”.

Tiết Thái Hổ thờ dài nói: “Ông ba, là tôi có mắt như mù, tôi đang hối hận lắm đây”.

Từ Quý Phi: “Ông Tiết, tôi biết người chống lưng cho ông. Thế lực của người đó ngang với nhà họ Bạch ở Thanh Thành. Nhưng hôm nay, Bạch Triển Linh cũng phải dập đầu xin lỗi với chú em của tôi rồi! Còn ông lại định giết chú ấy, ông siêu thật đấy, tôi rất ngưỡng mộ!”

Tiết Thái Hổ tái mặt: “Ông ba có thể nói cho tôi biết về lai lịch của thần y Ngô không?”

Thật ra Từ Quý Phi cũng không rõ Ngô Bình có bối cảnh ra sao hay anh có phải cao nhân hay không. Nhưng ông ấy buộc phải giúp anh thổi phồng thân phận lên, vì thấy ông ấy chỉ tay lên cao.

Tiết Thái Hổ chấn động: “Không lẽ là…”

Từ Quý Phi hờ hững nói: “Ông hiểu là được rồi, nếu chi tiết hơn thì tôi không thể tiết lộ được”.

Tiết Thái Hổ vội nói: “Vâng vâng, ông ba có thể nói cho tôi biết nhiêu đây là đủ lắm rồi! Tôi biết sau này phải làm gì rồi”.

Chém gió giúp Ngô Bình xong, Từ Quý Phi cũng đi tìm Bạch Tử Quy.

Lúc này, Ngô Bình đang kiểm tra màu sắc của nước thuốc trong thùng, anh quan sát rồi nói: “Độc tố được loại trừ kha khá rồi”.

Tâm trạng của Bạch Tử Quy tốt hơn hẳn, ông cụ cười nói: “Thần y Ngô vất vả rồi”.

Ngô Bình: “Ông Bạch đừng khách sáo, ông là kiếm tiên nổi danh thiên hạ, chữa khỏi bệnh cho ông là vinh hạnh của tôi”.

Bạch Tử Quy cười lớn nói: “Kiếm tiên gì đâu, toàn là người ngoại tự đặt cho tôi thôi, tôi chỉ biết vài đường kiếm cơ bản ấy mà”.

Ngô Bình chuyển sang chuyện khác: “Tại sao lúc trước, ông Bạch lại chém chết con rắn độc ấy?”


Bạch Tử Quy cười trừ đáp: “Kể ra thì cũng trùng hợp. Tôi thích đi du lịch ở các vùng núi hoang vắng, mấy hôm trước đã tới một khu rừng nguyên sinh, định bụng hái ít dược liệu mang về nhà”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK