Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tiếng động lớn vang lên, chuông Trụ Quang nổ tung, chia năm xẻ bảy. chuông Trụ Quang nát bấy ngay lập tức, trong lòng Chúa tể Thuần Vu Cự Tử cũng cảm ứng được, một tia thần niệm giáng xuống, ngưng tụ thành một bóng người khổng lồ.

Thuần Vu Uy quá sợ hãi, quỳ trên mặt đất, run rẩy: “Cha!”

Thuần Vu Cự Tử vung tay lên, mảnh vỡ của chuông Trụ Quang rơi vào trong tay ông ta, ông ta gật đầu với Ngô Bình, tay áo vung lên, Thuần Vu Uy và Viên quản gia biến mất.

Ngô Bình cất cung Xạ Nhật, ngồi xuống tiếp tục uống trà như không xảy ra chuyện gì.

Trong phủ Thuần Vu, Thuần Vu Uy đang quỳ trên đất, quản gia thì không có tư cách để quỳ trong điện nên chỉ có thể quỳ bên ngoài.

“Cha!”, Thuần Vu Uy cúi đầu, không dám nhìn Thuần Vu Cự Tử.

“Con đang làm gì?”, Thuần Vu Cự Tử hỏi, giọng điệu bình thản, không hề nghe ra tia tức giận gì.

Thuần Vu Uy hít sâu một hơi: “Cha, ta thấy hắn dâng ra đan dược phi phàm, bởi vậy muốn cho kẻ này thần phục, để nhà chúng ta sử dụng”.

Thuần Vu Cự Tử: “Dược lão có thuật luyện đan đứng đầu thiên hạ, ta có từng cách khống chế ông ta?”

Thuần Vu Uy giật mình: “Cha chưa từng làm thế!”

Thuần Vu Cự Tử: “Ta có quyền là lúc các con từng phải trải qua không ít khổ cực, bên người không ít cấp dưới chết trận sa trường nên cha chưa từng chú ý các con. Trong lòng cứ nghĩ ta còn sống ngày nào thì có thể che chở các con ngày đó. Nhưng hôm nay, xem ra cách làm của ta đã sai!”

Thuần Vu Uy: “Cha...”

“Con tìm Ngô công tử vì không muốn hắn nhúng tay vào việc buôn bán dược liệu và đan dược, đúng không?”, Thuần Vu Cự Tử hỏi.

Thuần Vu Uy cắn răng: “Một phần do chuyện làm ăn, một phần khác là vì quyền uy của nhà ta không thể bị khiêu khích!”

Thuần Vu Cự Tử: “Trước đây Kim Đô chỉ là một thành trì nhỏ, sau này mới dần phát triển thành Kim Đô hiện tại, mà các con cũng đã có công lao. Nhưng Kim Đô không phải của họ Thuần Vu. Ta mà chết, Kim Đô sẽ xuống dốc, bị dị tộc chiếm đóng hoặc Chúa tể khác trấn giữ!”

Thuần Vu Uy nắm chặt tay: “Cha sẽ không chết!”

Thuần Vu Cự Tử thở dài một tiếng: “Nếu không có đan dược của Ngô công tử, tuổi thọ của ta chỉ còn không tới 300 năm. Đến lúc đó, con cảm thấy mình có thể giữ được Kim Đô không, còn có thể để Kim Đô thuộc về nhà Thuần Vu không?”

Thuần Vu Uy vô cùng khiếp sợ: “Ý cha là đan dược Ngô Bình có thể tăng tuổi thọ?”

Thuần Vu Cự Tử: “Uy nhi, Ngô công tử tương lai xán lạn, không chỉ có tài năng luyện đan chẳng thua kém Dược lão, thành tựu tương lai chắc chắn sẽ vượt qua cha. Con đúng tới hắn, Trần Hoài Long và Lý Thần Đồ sẽ không đồng ý!”

Thuần Vu Uy hoảng sợ: “Vượt qua cha? Nói vậy là hắn có cơ hội trở thành Thánh Hoàng?”

Thuần Vu Cự Tử không giải thích thêm: “May mà con chưa làm quá tuyệt tình, con tự nghĩ cách đền bù đi. Mấy ngày nữa Đa Bảo Các khai trương, nên làm sao, chắc cha không cần dạy con!”

Thuần Vu Uy gật đầu: “Vâng, con hiểu!”

Cùng ngày, Ngô Bình trở lại trong vườn thuốc để luyện chế một chút đan dược.

Hai ngày sau, khi anh tới cửa hàng lần nữa. Người thuê cửa hàng quả nhiên đã bị xử lý sạch sẽ.

Ngô Bình và Triệu Vân Cơ vừa tới thì thanh toán toàn bộ tiền, đổi lại lấy được khế đất và khế nhà.

Triệu Vân Cơ đã gọi phục vụ bên Thần Đan Các tới, cùng ngày họ sửa sang bày trí, quét dọn lầu một, sau đó Ngô Bình tự mình canh giữ, coi từng tầng lắp thiết bị thế nào.

Kim Đô là thành trì phồn hoa, có một nhóm người chuyên lắp đặt thiết bị tại cửa hàng, Ngô Bình bỏ ra rất nhiều tiền để mời họ tới, lắp toàn bộ mọi thứ một lần, thiết bị không hề rẻ, dùng toàn vật liệu tốt và quý.

Nhưng thiết bị lắp đặt cũng không ảnh hưởng tới việc khai trương lầu một, mấy tầng sau từ từ hoàn thành cũng được.

Ngày hôm sau, Ngô Bình đi học viện tìm Trần Hoài Long, nói chuyện mở Đa Bảo Các, mời ông ấy tham gia ba ngày khai trương. Hiện tại Trần Hoài Long đã coi Ngô Bình là bảo bối, nghe nói anh mở cửa hàng, tất nhiên cũng rất ủng hộ. Ông ấy không chỉ muốn đi mà còn dẫn theo tầng lớp quản lý của học viện đi cùng.

Ngô Bình cười nói: “Cảm ơn viện trưởng đã nể mặt! Viện trưởng, tiền bối Lý Thần Đồ có rảnh không?”

Trần Hoài Long: “Lý Thần Đồ vừa đột phá hôm trước, hiện tại đang dùng thân phận Chúa tể toạ trấn Đông Đô. Con có thể tự mình đi một chuyến, ta nghĩ ông ấy sẽ nể mặt con!”


Ngô Bình: “Vâng, con sẽ đi ngay!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK