Sau hơn bốn giờ, phương pháp hít thở Nhân Vương bản mới cuối cùng cũng được tính ra. Lấy được phương pháp hít thở mới, Ngô Bình phát hiện tu hành của nó đã tăng điểm một cách đáng kinh ngạc - hai trăm sáu mươi nghìn điểm!
Anh đang định thử hiệu quả của phương pháp hít thở mới thì Vô Song đột nhiên bước đến: “Có chuyện rồi, thưa anh! Cấm chế không những không bị phá giải mà còn bùng nổ, bản tôn của tôi đang cực kỳ đau đớn!”
Ngô Bình kinh ngạc, nghĩ bụng Hồ Cửu này làm gì thế?
Anh đến viện, thấy đỉnh toả ra từng luồng sát khí. Đám người Hồ Cửu đều mặt mũi trắng bệch, lúng túng nhìn chiếc đỉnh.
“Các vị đã làm gì vậy?”, anh hỏi.
Hồ Cửu lau mồ hôi: “Cậu Ngô, chúng tôi phá giải cấm chế, nào ngờ trong cấm chế này vẫn còn cấm chế khác, nó đã hấp sức mạnh của chúng tôi rồi tác dụng ngược lên người lão tổ tông!”
Dứt lời, Hồ Cửu khóc lóc thảm thương, quỳ xuống trước mặt Vô Song: “Tiểu Cửu ngu xuẩn, mong lão tổ tông trách tội!”
Vô Song phớt lờ, đoạn hỏi Ngô Bình: “Anh có cách chứ?”
Ngô Bình nghiêm mặt: “Để đồ lại, mọi người ra ngoài trước đi”.
Đám người Hồ Cửu nhìn nhau, thấy Vô Song không phản đối mới ngoan ngoãn ra khỏi viện. Trong viện chỉ còn Vô Song và Ngô Bình.
Ngô Bình lấy Hỗn Thiên Nghi ra, để nó tìm đỉnh ngọc, đoạn hỏi: “Hỗn Thiên Nghi, có thể phá giải cấm chế này không?”
Hỗn Thiên Nghi tạm dừng tính toán phương pháp hít thở Nhân Vương, chuyển sang suy tính về đỉnh ngọc. Một lúc sau, nó mới đáp: “Có thể phá giải, cần tiêu tốn ba mươi nghìn tiền báu”.
Vừa nghe đến câu ba mươi nghìn tiền báu, Ngô Bình bèn tìm một chiếc túi lớn trong số đồ mà Hồ Cửu để lại, bên trong đựng đầy tiền báu.
Anh lập tức đổ tiền báu vào, để Hỗn Thiên Nghi tính toán.
Cùng lúc ấy, anh dùng khả năng nhìn thấu vạn vật, thấy được Cửu Vĩ Thiên Hồ ở bên trong. Cửu Vĩ Thiên Hồ bị vô số tia sét đánh vào, lông da toàn thân nổ tung, máu thịt bê bết, đau đớn khôn cùng.
“Làm phiền cậu rồi”, giọng của cô ấy truyền ra, vô cùng yếu ớt.
Ngô Bình hỏi: “Không biết tu vi của tiền bối thế nào?”
Cửu Vĩ Thiên Hồ đáp: “Xét theo cảnh giới tiên nhân, có lẽ ta là thần tiên Trăm Kiếp”.
Ngô Bình kinh ngạc. Thần tiên ba trăm năm một kiếp nhỏ, ba nghìn năm một kiếp lớn. Trải qua trăm kiếp, nghĩa là chín mươi kiếp nhỏ, mười kiếp lớn, tương đương với ba vạn năm công lực! Hơn nữa, kiếp thần tiên sẽ khó dần qua từng lần. Thực lực của thần tiên Trăm Kiếp, dù là Chân Tiên bình thường cũng không thể đối chọi!
“Tiền bối đừng lo. Tôi đang dùng Hỗn Thiên Nghi phá giải cấm chế trong đỉnh. Nhưng có một chuyện tôi không hiểu, là ai đã trấn áp tiền bối ở đây?”
Cửu Vĩ Thiên Hồ khẽ thở dài: “Đại đế Tiên quốc”.
Ngô Bình hỏi: “Vì sao đại đế Tiên quốc lại trấn áp tiền bối?”
Cửu Vĩ Thiên Hồ đáp: “Vì tôi không tuân theo lệnh Tiên quốc, còn giết chết vài mãnh tướng của hắn và hai vị quốc sư. Sau đó, hắn mượn pháp chỉ Đạo Quân mới có thể trấn áp tôi trong đỉnh”.
Ngô Bình nói: “Đại đế Tiên quốc này thật vô lý”.
Cửu Vĩ Thiên Hồ bảo: “Khi ấy hắn khí thế dâng trào, muốn thống nhất tam giới, bất kỳ ai muốn cản hắn đều phải chết”.
Trò chuyện một hồi, Hỗn Thiên Nghi đã tính toán xong. Cách phá giải chi tiết xuất hiện trong đầu Ngô Bình.
Anh lại gọi đám người Hồ Cửu vào, đích thân chỉ họ phá giải cấm chế. Dưới sự chỉ điểm của anh, họ đánh từng luồng sức mạnh vào trong đỉnh.
Chẳng mấy chốc, cấm chế trong đỉnh bắt đầu bị phá vỡ. Trong nháy mắt Cửu Vĩ Thiên Hồ đã được thả ra, dưới sự hướng dẫn của Ngô Bình, cùng bọn họ nội ứng ngoại hợp, cùng phá giải cấm chế.