Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả cuộc thi sẽ diễn ra liên tục nửa tháng, đội Trung Châu của Ngô Bình sẽ đại diện cho toàn bộ các trường cấp ba ở tỉnh Giang Nam tham gia cuộc thi cả nước.

Với tài sản và địa vị của Ngô Bình bây giờ thì thực ra đã không cần phải tham gia trận đấu kiểu này. Song, cậu là linh hồn của toàn đội, nếu Ngô Bình không tham gia thì Trung Châu sẽ chẳng thể thắng được cúp vinh quang.

Ngô Bình về đến nhà mới biết bố mẹ đã trở lại. Vốn dĩ, cậu còn hy vọng hai người chơi một hai tháng, ai ngờ họ lại về nhanh như vậy.

Ngô Bình hỏi lý do thì Ngô Đại Hưng cười nói: "Tiểu Bình, con sắp có trận thi đấu, chuyện quan trọng như vậy thì sao bố mẹ có thể vắng mặt được? Vì vậy, bố mẹ đã đặt vé máy bay quay về từ lâu rồi".

Ngô Bình bất đắc dĩ, chỉ phải nói vâng. Cũng may đã giải quyết xong chuyện nhà họ Vương, đúng là không còn gì phải lo lắng nữa.

Trưa thứ hai, các thành viên trong đội và năm giáo viên đi theo bèn xuất phát đến thành phố Tây Hải tham gia cuộc thi bóng rổ cao đẳng lần này.

Hai vợ chồng Ngô Đại Hưng cũng đi cùng, giờ họ cũng không bận gì, công ty lại chẳng cần mình quản lý nên dứt khoát đi theo Ngô Bình.

Thành phố Tây Hải là một thành phố lớn nhất phía Tây, cũng là thành phố có nền kinh tế phát triển đứng thứ ba cả nước, có hơn 30 triệu dân.

Bốn mươi bảy đội bóng đến từ các miền tổ quốc sẽ triển khai trận thi đấu tranh giành giải quán quân bóng rổ cao đẳng ở thành phố Tây Hải.

Sau khi máy bay hạ cánh xuống Tây Hải, mọi người bèn đi đến một khách sạn. Vừa cất hành lý xong, huấn luyện viên đã nhận được một cuộc gọi, Ngô Bình thính tai nên nghe được nội dung cuộc điện thoại.

"Huấn luyện viên Chu, hoan nghênh mọi người đến thành phố Tây Hải. Thiếu bang chủ của chúng tôi muốn mời ông uống trà, không biết ông có thời gian không?"

Huấn luyện viên hỏi: "Mấy người là ai, sao lại biết tôi?"

Đối phương đáp: "Bang Hải Long, nghe bao giờ chưa? Nửa tiếng sau, thiếu bang chủ chúng tôi sẽ chờ ông ở quán trà đối diện khách sạn! Nếu ông không đến, tôi đảm bảo các ông sẽ không thể nào tham gia thi đấu vào ngày mai!"

Người của đối phương nói xong bèn cúp máy.

Sắc mặt huấn luyện viên khá khó nhìn, cô ấy đã từng gặp tình huống tương tự vài năm trước nên biết loại chuyện này rất khó giải quyết.

Ngô Bình đi tới hỏi: “Huấn luyện viên, em đi với cô!”

Huấn luyện viên do dự: “Em nghe thấy rồi sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Nếu em đoán không sai thì đám người kia muốn thu lợi từ trận đấu bóng, vì vậy muốn thông qua chúng ta khống chế tỷ số trận”.

Huấn luyện viên: “Cô biết chuyện này, cũng đã gặp phải trước kia rồi”.

Ngô Bình: “Huấn luyện viên, trước kia mọi người xử lý thế nào?”

Huấn luyện viên cười khổ: “Còn làm gì được nữa? Hợp tác với họ thôi, mấy tay đầu sỏ bản địa này thì chúng ta không thể chọc vào đâu em à”.

Ngô Bình nhíu mày: “Đám người này đúng là coi thường pháp luật”.

Huấn luyện viên: “Pháp luật là để người thường tuân thủ chứ họ không cần”.

Cô ấy nói với Ngô Bình: “Ngô Bình, em phải thi đấu cho tốt, chuyện này cứ để thầy cô giải quyết”.

Ngô Bình: “Huấn luyện viên, em sẽ giải quyết chuyện này, hãy tin em!”

Huấn luyện viên thấy dáng vẻ Ngô Bình chân thành thì đành gật đầu: “Cũng được, chúng ta cùng đi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK