Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phụt!

Quyền của Ngô Bình rơi xuống như mưa, mỗi đòn của anh trông có vẻ đơn giản nhưng thật ra lại chứa ý nghĩa của võ thuật, tiếp đó có bốn ảo ảnh Tương xuất hiện.

“Đây là truyền thừa của Nguyên Sử Đạo Tôn!”, mọi người của núi Nguyên Sử đều sáng mắt lên với vẻ hưng phấn.

Lâm Xung Tiêu liên tục bắn sấm sét ra, nhưng chúng đánh lên người Ngô Bình lại như không, trái lại anh còn đánh hăng hơn. Một trận quyết đấu giờ lại thành một bên bị đánh.

Loáng cái, Lâm Xung Tiêu đã bị đánh biến dạng, mắt sưng, mũi gãy, tóc rụng, chân tay gãy, thảm không kể đâu cho hết.

“Tiếp đi, bắn sét tiếp đi, chán rồi à?”, Ngô Bình vừa đánh vừa chế giễu hắn, làm Lâm Xung Tiêu tức đến mức hộc mấy ngụm máu.

“Chết đi!”

Lâm Xung Tiêu không còn sức chống trả chợt thi triển một đạo phù, trên tay phải của hắn phát ra sát quang của hoa sen, sau đó tấn công về phía ngực của Ngô Bình.

Tiếp đó, Ngô Bình đã dừng lại, toàn thân bắt đầu phát sáng, đến từng lỗ chân lông cũng sáng bừng.

Trông thấy cảnh này, mọi người của núi Nguyên Sử đều phẫn nộ nói: “Lâm Xung Tiêu dùng đạo phù là phạm quy”.

Người của Tiên Giới U Thiên cũng nhăn mặt, dù Lâm Xung Tiêu có giết được đối thủ thì trận này họ vẫn thua, thua một cách thảm hại.

Giang Sơ Nhan lo lắng gọi: “Công tử!”

“Tôi không sao”.

Đột nhiên Ngô Bình lên tiếng, ánh sáng trắng bên ngoài người anh dần biến mất. Thì ra, lúc sát quang tấn công, Nguyên Sử Thiên Phù trên người anh đã được kích hoạt, tất cả sát quang đều bị nó hút hết và trở thành một phần sức mạnh của nó.

Lâm Xung Tiêu lẩm bẩm: “Không thể nào!”

Chát!

Ngô Bình tát cho hắn một phát ngã sõng soài, sau đó hắn đã phải giơ hai tay lên nói: “Tôi nhận thua!”

Hắn buộc phải làm vậy, vì nếu không sẽ bị Ngô Bình đánh chết. Hơn nữa anh đã dùng đạo phù trước nên thua là điều đương nhiên rồi.

Người của núi Nguyên Sử reo hò, người của Tiên Giới U Thiên thì như đứa đám, vì họ đã thua rồi.

Ngô Bình bước xuống khỏi lôi đài, nữ trưởng lão nói: “Giang Sơ Nhan, dẫn Ngô công tử về nghỉ ngơi đi”.

“Vâng”.

Ngô Bình đi rồi, việc còn lại sẽ do hai bên xử lý, Tiên Giới U Thiên đã thua thảm hại, nhưng vẫn phải chịu.

Giang Sơ Nhan rất hào hứng, trên đường đi mà cứ cười suốt: “Công tử giỏi quá, Lâm Xung Tiêu đứng trên bảng Đại Tiên mà khi đấu với công tử thì chỉ như một đứa trẻ chịu đòn”.

Ngô Bình chợt hộc ra một ngụm máu rồi nói: “Thật ra thực lực của hắn mạnh lắm đấy”.

Giang Sơ Nhan hoảng hốt: “Công tử bị thương ư?”

Ngô Bình nhổ một cái răng nói: “Nếu bị đánh

gãy một cái răng là bị thương thì đúng đấy”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK