Lam Hâm cười nói: “Đương nhiên là Hoả Hoàng Nhi, thực lực của cô bé là mạnh nhất, cũng là người nhà của em nên để cô bé làm cung chủ là hợp nhất rồi còn gì”.
Ngô Bình: “Nhưng Hoả Hoàng Nhi không có kinh nghiệm, cũng không biết quản lý đệ tử”.
Lam Hâm: “Vẫn còn chị đây cơ mà, có Hoàng Nhi trấn thủ, chị có thể mượn cô bé làm tấm bình phong để làm việc, như vậy còn ai dám không phục chị chứ”.
Ngô Bình mừng rỡ: “Sư tỷ, chị không đi nữa à?”
Trước đó họ đã giao hẹn với nhau là Lam Hâm chỉ giúp một thời gian rồi sẽ rời đi.
Lam Hâm cười nói: “Không đi nữa, chị đã dày công bồi dưỡng nhiều thiên kiêu thế này thì phải nhìn họ trưởng thành chứ”.
Ngô Bình: “Cảm ơn sư tỷ, xin sư tỷ nhận của em một lạy!”
Lam Hâm đỡ anh dậy rồi nói: “Sư đệ, chúng ta đâu cần khách sáo thế làm gì. À, lâu rồi chị không gặp sư phụ, mấy hôm nữa định đi đây, em có đi không?”
Ngô Bình gật đầu: “Em cũng đang muốn đi gặp người, chúng ta cùng đi nhé! Tiện thể, em cũng muốn đến đại thế giới Thái Thanh một chút”.
Lam Hâm gật đầu: “Ừ, mấy hôm tới em hãy luyện đan nhiều lên rồi chúng ta đi. Thiệt tình, có ông em là Đan Vương nhất phẩm mà Côn Luân Kiếm Cung chẳng có đan dược mà dùng”.
Ngô Bình tỏ vẻ ngượng ngịu: “Sư tỷ nói phải, sau này luyện chế đan dược xong, em sẽ ưu tiên cho người mình dùng trước”.
Lam Hâm: “Lần này em mà đến Thái Thanh Tiên Giáo, kiểu gì sư tổ cũng đòi em cả lố đan dược cho xem”.
Ngô Bình thở dài: “Nhưng biết làm thế nào được, một khi người mở lời thì em phải đồng ý thôi”.
Kiếm Cung có rất nhiều việc nên Lam Hâm chỉ ngồi chơi một lát rồi lại đi ngay.
Ngô Bình nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục vùi đầu luyện đan. Không chỉ có Kiếm Cung cần đan dược, mà Đan Vương lâu cũng đang cháy hàng rồi, giờ anh muốn nghỉ thêm cũng khó.
Sáng ngày hôm sau, Ngô Bình vừa uống trà sáng xong thì đã có một lá thư bay vào phòng rồi rơi xuống trước mặt anh.
Anh liếc nhìn thì thấy là thư bay do Đinh Nhu gửi tới. Đinh Nhu là đại sư tỷ của Ngọc Nữ Môn, lần trước anh đã giải quyết phiền phức giúp cô ấy, nhưng hai người chưa thể gặp lại.
Ngô Bình mở thư ra thì thấy toàn là chữ của Ly Mộng tiên tử, cũng có cả lời của Đinh Nhu. Nội dung đại khái là cảm ơn anh đã giúp đỡ, tất cả môn phái đều biết ơn anh, hi vọng anh có thể đến Ngọc Nữ Môn chơi, như vậy thì họ mới tiện chính thức nói lời cảm tạ.
Mấy ngày qua, Ngô Bình bận rộn luyện đan đến phát rồ cả người, nghĩ đến những cô gái trẻ đẹp ở Ngọc Nữ Môn, tậm trạng của anh đã phấn khởi lên nhiều. Vì thế, anh cất thư đi rồi thay đồ và lên đường đến Ngọc Nữ Môn luôn.
Hồng Hoang thống nhất, lập tức có nhiều thế lực lớn xuất hiện ở xung quanh, vì thế Ngọc Nữ Môn cũng gặp nhiều khó khăn. Trước kia, họ còn dựa dẫm vào Thiên Địa Kiếm Tông, nhưng về sau Kiếm Tông cũng không thể bảo vệ được họ nữa.
Ví dụ như lần trước, Cự Linh Môn suýt nữa đã thôn tính được Ngọc Nữ Môn, may mà có Ngô Bình ra tay kịp thời bắt Cự Linh Môn hàng phục. Chuyện này khiến Ngọc Nữ Môn bỗng nổi như cồn, gần đây có không ít tu sĩ xin gia nhập nên họ đã dần trở thành một môn phái lớn trong khu vực.
Nhưng quy định lựa chọn đệ tử của Ngọc Nữ Môn vẫn theo truyền thống cũ, đó là chỉ chọn những người xinh đẹp, chỉ cần có một khuyết điểm nhỏ thì sẽ bị loại ngay.
Lúc này, Ly Mộng tiên tử đang ngồi nói với các đệ tử nữ trong điện Ngọc Nữ: “Ban nãy ta đã nói rõ rồi, nếu hoàng đế Thiên Võ đến đây, các con nhất định phải khiến cậu ấy vui vẻ. Sau này Ngọc Nữ Môn chúng ta có thể tồn tại được hay không là nhờ cả vào đế quốc Thiên Võ đấy”.