Kẻ bắt cóc: “Không được”.
Ngô Bình: “Không được thì thôi”, nói rồi cậu cúp máy.
Cách mấy phút sau, tên bắt cóc lại gọi đến, lần này là gọi video, Ngô Bình lập tức bắt máy.
Điện thoại được mở lên, trong camera là Ngô Đại Hưng bị trói vào ghế sắt, chân ghế hàn chặt xuống đất, trên người có nhiều vết thương, xem ra đã phải chịu khổ.
Ngô Đại Hưng đối diện không nhìn thấy cảnh tượng của Ngô Bình, nhưng ông ấy biết đang gọi video, vội nói: “Tiểu Bình, đừng đưa tiền cho chúng, chúng không tin tưởng được đâu…”
Ông ấy còn chưa nói hết thì đã có một người đàn ông che mặt đi đến đấm đá vào người ông ấy, mà Ngô Đại Hưng nghiến răng không rên một tiếng.
Ngô Bình: “Bố, đưa tiền thôi mà, bố yên tâm, lần này chắc chắn họ sẽ không nuốt lời”.
Ngô Đại Hưng: “Tiểu Bình, còn nhớ năm con lớp chín không?”
Nhưng đám người đó đã không để Ngô Đại Hưng nói nữa, lấy điện thoại ra, người che mặt lạnh lùng nói: “Cậu đã nhìn thấy người rồi, lúc nào thì tiền Tiên đến?”
Ngô Bình: “Sau khi nhận được địa chỉ, tôi lập tức bảo người đưa đến”.
“Được, mong cậu không lừa bọn tôi, nếu không Ngô Đại Hưng sẽ chết rất thê thảm”.
Cúp điện thoại xong, Ngô Bình nheo mắt lại, năm lớp chín, trước khi vào cấp ba, cậu và bố từng đi du lịch ở Sài Bắc. Ở đó Ngô Bình đã học cưỡi ngựa, còn làm bạn với một thiếu niên chăn cừu. Người chăn cừu rất hiếu khách, uống say rồi còn bảo Ngô Bình và con trai ông ta kết nghĩa thành anh em.
Lúc này Phương Lập quay lại nói: “Chủ nhân, không tìm thấy ông ấy trong nước Tống”.
Ngô Bình: “Ở Sài Bắc, mặc dù Sài Bắc khá rộng nhưng chỉ có mấy thành phố đó, chắc không khó tìm đâu”.
Cậu nói với Hàn Băng Nghiên: “Băng Nghiên, các em ở lại đây đi, đừng đi đâu cả, đợi tin tức của anh”.
Âu Dương Chí Viễn: “Tiểu Bình, con nhất định phải cẩn thận”.
“Bố nuôi yên tâm, đám người này chỉ là đám tôm tép thôi, không gây ra chuyện lớn gì được đâu”.
Dặn dò vài câu, cậu lập tức đến Sài Bắc với Phương Lập.
Từ xưa, Sài Bắc đã là nơi cực kỳ lạnh, có cao nguyên tuyết, sa mạc Gobi, tất nhiên cũng có những đồng cỏ bất tận.
Lúc này, Ngô Bình và Phương Lập xuất hiện ở thành phố Hồ - một thành phố nhỏ ở biên giới. Thành phố Hồ có khá ít người sinh sống, chỉ khoảng một triệu người, vừa có sa mạc Gobi vừa có là đồng cỏ, hàng năm đều có rất nhiều người đến đây du lịch nên ngành du lịch và công thương nghiệp tương đối phát triển.
Lúc này Ngô Bình đứng trên tầng cao của một tòa nhà mấy chục tầng, cậu đang đợi điện thoại của tên bắt cóc.
Quả nhiên nửa tiếng sau cuộc gọi lần trước, tên bắt cóc lại gọi đến, đối phương hỏi: “Cậu đã bảo người mang tiền Tiên đến chưa?”
Ngô Bình: “Chẳng phải đã hẹn một tiếng sao? Tôi vẫn đang trên đường đi, nơi anh nói rất xa chỗ tôi, chạy qua đó cần chút thời gian”.
“Này nhóc, cậu tốt nhất đừng giở trò”, nói rồi đối phương lập tức cúp máy.
Mấy phút sau, Phương Lập bỗng từ trên không trung rơi xuống, nhẹ nhàng đứng trước mặt Ngô Bình, nói: “Chủ nhân, tìm được hướng rồi, chúng trói ông ấy vào một cái ghế sắt. Bảy người phụ trách canh gác, bốn người ở trong nhà, ba người ở bên ngoài. Nhưng cách chúng mấy trăm mét có một cái sân nhỏ, bên trong có khí tức của tu sĩ Bí Cảnh”.
Ngô Bình gật đầu: “Đi thôi”.
Cách thành phố Hồ ba trăm năm mươi cây số có một thành phố nhỏ hơn, tên là thành phố Ký. Người mua nhà ở thành phố Kỳ đều là dân chăn nuôi ở gần đó, mục đích là để tiện cho con đi học.
Lúc này, trong một căn nhà riêng ở ngoại ô thành phố Ký, ba người đàn ông đang ngồi trò chuyện trong sân, đột nhiên có tiếng gõ cửa, một người đàn ông đứng ở cửa hút thuốc bước tới hỏi: “Ai?”
“Tôi!”, vừa dứt lời, một tiếng “rầm” vang lên, cánh cửa bị đạp bay khiến người sau cánh cửa văng ra xa, thổ huyết chết.
Hai người còn lại vô cùng hoảng sợ, lập tức sờ đến thắt lưng. Thế nhưng tay vào đặt vào phía sau thì đã có hai tia sáng phóng đến trúng vào giữa trán chúng.
Đó là hai viên đá, đập vỡ đầu hai người đó, hai người này chết.
Người ra tay là Phương Lập, còn Ngô Bình đã vào đến trong phòng, sau khi vài tiếng hét lên, sau đó cánh cửa bị mở ra, Ngô Bình dìu Ngô Đại Hưng đi ra.
Sắc mặt Ngô Đại Hưng khá tốt, nhưng trên da có rất nhiều vết thương, ông ấy cười toe toét: “Tiểu Bình, bố biết con sẽ tới cứu bố. Cái đám này đúng là xui xẻo”.
Ngô Đại Hưng vẫn rất tự tin, ông ấy biết con trai mình có bản lĩnh.
Ngô Bình: “Bố, bố đánh bạc à?”