Thấy thế, Liễu Duyên tức giận nói: “To gan thật!”
Ông ta bay đến một tay túm lấy người đàn ông anh tuấn trên võ đài, kẻ kia chỉ cười nhạo, không hề sợ hãi gì. Lúc này tiếng đàn văng vẳng phát ra từ trong tiên cung, tiếng đàn đó như có thực thể biến thành một thanh đao đâm vào trên tay Liễu Duyên.
Liễu Duyên hừ một tiếng, cơ thể lắc sang một bên, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
Ngô Bình nhíu mày hỏi: “Rất khó đối phó?”
Liễu Duyên khẽ thở ra: “Người ra tay chắc là hóa thân của một vị thần tiên, bản lĩnh rất tuyệt diệu, tôi không phải là đối thủ”.
Sắc mặt La Đạo Nhất rất khó coi nói: “Không ngờ mấy thế lực ở Tiên Giới này lại như thế”.
Ngô Bình cười mỉa: “Lăng Tiên Các có một Tiên Tướng là người của chúng nên tình hình hôm nay cũng không lạ gì”.
Sau đó anh nhìn La Đạo Nhất: “Viện trưởng, những người đứng sau lưng ông có thể ra mặt lúc này không?”
Sắc mặt La Đạo Nhất rất khó coi, thật ra bây giờ ông ta không nắm chắc, chỉ đành thở dài nói: “Tôi không dám đảm bảo, cậu phải phải đề phòng cho trường hợp xấu nhất”.
Ngô Bình hừ: “Dựa trời dựa đất, không bằng dựa vào bản thân”.
Anh lập tức liên lạc với sư huynh Long Quân, với tình hình hiện giờ, nếu anh không có chỗ dựa vững chắc thì đám người này sẽ không thèm nói lý với anh.
Long Quân hỏi: “Sư đệ, có việc gì thế?”
Ngô Bình: “Sư huynh có thể đến hạ giới một chuyến không?”, sau đó anh kể ngắn gọn tình hình.
Nghe xong, Long Quân cười nhạo: “Một đám hề, sư đệ đừng sợ, lập tức đến ngay”.
Ngô Bình vẫn không yên tâm lắm, lại bảo Vô Song liên lạc với Cửu Vĩ Thiên Hồ, Vô Song đang ở gần đó, cô ấy là Thiên Hồ hóa thân thành, có thể giao lưu trực tiếp với Thiên Hồ.
Nửa phút sau, Vô Song đi đến thấp giọng nói: “Đến ngay”.
Ngô Bình khẽ cười, cũng chọn một võ đài rồi bay lên.
Lúc này, có đám mây đỏ bay đến từ phía Tây, một ông lão ngồi trong đám mây đỏ, không phải tu sĩ cũng không phải đạo sĩ, quần áo rách rưới, cổ đeo đầu lâu màu trắng.
Bên cạnh ông lão là một thanh niên, ông ta nói: “Đồ đệ, đi đi”.
Thanh niên mặc áo dài màu xanh ngọc, cậu ta gật đầu đáp xuống võ đài của Ngô Bình, lạnh lùng nói: “Cút xuống”.
Ngô Bình nhìn đám mây đỏ, khí tức của ông lão này rất quen thuộc, anh nhớ lúc thiên chủ Thanh Tuyết biến rồng, từng có người ra tay phá hoại, một khí tức trong đó là của ông ta.
Anh hừ một tiếng: “Cậu quỳ xuống, sau đó tự đánh mình một trăm cái, tôi sẽ không giết cậu”.
Thanh niên bỗng nổi giận, phía sau xuất hiện một cái động cực lớn, tu vi của cậu ta là địa tiên Động Thiên. Sức mạnh Động Thiên cuồn cuộn đi vào người cậu ta.
Lúc này thanh niên lạnh lùng nói: “Địa Tiên Thuần Dương mà cũng dám lớn lối với tôi? Chết đi”.
Cậu ta tung ra một quyền, sức mạnh đáng sợ như muốn hủy diệt trời đất ngưng tụ thành một quyền ảnh đánh về phía Ngô Bình.
Cú đánh này quá bá đạo khiến người ta không kịp né, thế nhưng anh lại không sợ, cũng bay lên không trung tung ra một quyền ảnh đánh lại đối phương.