Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yozakura Tama định ngồi dậy thì bị Ngô Bình ngăn lại: “Dưỡng thương đi, có gì thì đợi khoẻ hơn hẵng nói”.

Ngay sau đó, anh sai người khiêng Yozakura Tama vào phòng, dùng Ất Mộc Linh Lực và châm cứu để trị thương cho đối phương.

Hơn một giờ sau, tình trạng của Yozakura Tama đã khá hơn nhiều. Cô ta ngồi dậy, cảm kích nói: “Cảm ơn anh”.

Ngô Bình hỏi: “Cô là người từng chết một lần, còn muốn phục vụ nhà Sawako nữa không?”

Yozakura Tama lắc đầu: “Mạng của tôi đã trả cho họ. Bây giờ tôi không nợ nhà Sawako nữa”.

Rồi cô ta đột ngột quỳ xuống: “Mong anh dạy tôi vu thuật thật sự!”

Ngô Bình nói: “Không vội, dưỡng thương trước đã. Từ nay về sau, cô chính là ninja của nhà họ Ngô chúng tôi, phải cống hiến vì tôi”.

Yozakura Tama đáp: “Vâng, cậu chủ”.

Ngô Bình hỏi: “Yozakura, cô có người thân không?”

Yozakura Tama trả lời: “Thưa cậu chủ, Yozakura từ bé đã là trẻ mồ côi, không có người thân”.

“Hình như cô có giọng Giang Nam của Viêm Long”.

Yozakura Tama đáp: “Sư phụ tôi là người Viêm Long, nên từ bé tôi đã có khẩu âm này”.

Ngô Bình không hỏi kỹ hơn, chỉ gật đầu: “Vài hôm nữa, cô theo tôi về nước đi”.

Yozakura Tama cúi người thật sâu: “Cảm ơn cậu chủ đã nhận tôi”.

Anh bảo Yozakura Tama dưỡng thương, rồi tiếp tục ở bên người nhà, vui chơi khắp nơi.

Cuối cùng Lạc Trường Sinh cũng mang tin tức đến. Người của ông ta đã tìm ra tung tích của Mitsuru và Shosuke. Cả hai hiện không ở Đông Doanh mà ở Viêm Long.

Ngô Bình thấy rất lạ. Hai người này chạy về Viêm Long làm gì? Anh lập tức liên hệ với Đoàn Long để dò hỏi thông tin của hai người họ. Nhưng kỳ lạ là Thiên Long chưa nhận được bất cứ tình báo nào về cả hai.

Vì người mà mình muốn giết không có mặt ở đây, anh bèn quyết định về Viêm Long, ngay cả thầy của Hoshi, Miyo cũng không thấy đâu nữa.

Trước khi lên máy bay, anh lại gọi Hoshi và Miyo đến phòng, truyền dạy thêm một phần Ám Sát Kinh và dặn họ tu hành.

Yozakura Tama phải đi cùng Ngô Bình. Họ ngồi trên chiếc máy bay do Hanami Tsukihime sắp xếp, bay lên trời cao.

Máy bay vừa cất cánh không lâu, Ngô Bình bỗng lên tiếng: “Ogura, ra đây đi”.

An Ogura bước ra từ buồng cơ trưởng, cười hi hi: “Em sẽ không rời khỏi sư phụ nửa bước trước khi học xong”.

Ngô Bình hỏi: “Em đi theo anh, đã nói với chị

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK