Ngô Bình và Đường Băng Vân vừa xuống xe thì đã có một người đàn ông tóc bạc đi tới, sau đó cúi người với Đường Băng Vân: “Chào cô chủ”.
Đường Băng Vân hỏi: “Triệu Xuyên, bác Bảy sao rồi?”
Người đàn ông tên là Triệu Xuyên buồn bã đáp: “Cô chủ, tình hình của lệnh chủ rất xấu, e không trụ nổi lâu được nữa”.
Đường Băng Vân nghe thấy thế thì rơi nước mắt, sau đó chạy nhanh vào nhà, Ngô Bình cũng đi theo ngay.
Ba người đi qua phòng khách rồi vào một căn phòng khác, có một người đàn ông khoảng 40 tuổi đang nằm trên một chiếc ghế, mặt ông ấy tiều tuỵ, nhưng vẫn đang lật giở sách.
Dù ông ấy bị thương rất nặng, nhưng vẫn toát ra vẻ quyền uy khiến không ai dám xâm phạm, như một con sư tử có thể xông lên giết người bất cứ lúc nào.
“Bác Bảy!”, Đường Băng Vân quỳ bên cạnh ông ấy: “Con đã mời Ngô Bình về rồi, nhất định anh ấy sẽ chữa khỏi bệnh cho bác”.
Người đàn ông này chính là Đường Vô Mệnh, nhìn thấy Đường Băng Vân là ông ấy tỏ vẻ yêu chiều: “Băng Vân, ai rồi cũng phải chết thôi, con đừng đau buồn quá”.
Rõ ràng ông ấy không tin người Đường Băng Vân mời về có thể chữa khỏi thương tích cho mình.
Ngô Bình vừa đi vào đã quan sát vết thương của Đường Vô Mệnh ngay, ông ấy bị thương rất nặng, kinh mạch toàn thân đã bị một sức mạnh kỳ lạ gặm nhấm, lục phủ ngũ tạng cũng bị tổn hại.
Đường Băng Vân vội nói: “Bác Bảy, Ngô Bình rất giỏi y thuật, anh ấy sẽ chữa khỏi cho bác mà”.
Ngô Bình khom người xuống: “Ông Đường, tôi là Ngô Bình, tôi có thể giải được bùa chú cho ông”.
Đường Vô Mệnh chấn động rồi nhìn Ngô Bình: “Cậu biết tôi bị bỏ bùa ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Chắc ông bị thương từ vũ khí dính bùa chú, sức mạnh ấy đang tàn phá cơ thể ông, nếu không nhờ có tu vi cao thâm thì ông đã chết lâu rồi”.
Đường Vô Mệnh không dám coi thường Ngô Bình nữa, ông ấy đứng dậy rồi chắp tay hành lễ: “Cậu Ngô, ban nãy là tôi thất lễ”.
Ngô Bình: “Không sao, mời ông Đường ngồi”.
Đường Vô Mệnh ngồi xuống, Ngô Bình cười nói: “Để tôi giải trừ bùa chú cho ông”.
Dứt lời, Ngô Bình giơ tay ân lên bả vai Đường Vô Mệnh để truyền chân khí màu tím vào cơ thể ông ấy. Chân khí màu tím có tác dụng xua đuổi tà ma, trong cơ thể Đường Vô Mệnh có năng lượng xấu, nhưng khi gặp chân khí màu tím, chúng sẽ bị loại trừ.
Ngô Bình điều khiển chân khí chiếm giữ một đoạn kinh mạch, sau đó thâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, dần dà các năng lượng xấu đã không còn chỗ dung thân nên bị dồn tới phổi. Đúng lúc này, Ngô Bình tung một chưởng vào lưng Đường Vô Mệnh, ông ấy hộc ra một thứ màu đen sì to như quả trứng có lẫn cả tơ máu xuống đất.
Một khi bùa chú rời khỏi cơ thể, nó sẽ mất tác dụng và biến mất ngay.
Đường Vô Mệnh lập tức cảm thấy thoải mái, bùa chú đã bị loại trừ, sức sống trong ông ấy trỗi dậy, những bộ phận bị thương nhanh chóng lành lại.
Ngô Bình đã kê một toa thuốc rồi bảo người đi chuẩn bị cho Đường Vô Mệnh uống. Xong xuôi, anh lập tức léo Đường Băng Vân ra ngoài.
Đường Băng Vân vội hỏi: “Ngô Bình, bác Bảy ổn rồi chứ?”
Ngô Bình gật đầu: “Ông ấy là Nhân Tiên nên có thể chất phi phàm, nửa tiếng nữa là khoẻ lại thôi, chúng ta cứ chờ đi”.
Đường Băng Vân mừng rỡ rồi ôm chầm lấy Ngô Bình, sau đó hôn mạnh lên má anh: “Tốt quá rồi, cảm ơn anh”.
Ngô Bình nhướn mày nói: “Cô hôn thêm cái nữa đi cũng được, tôi không ngại đâu”.
Đường Băng Vân liếc anh: “Mơ đi!”
Hai người ngồi chờ ngoài phòng khách, khoảng hai mươi phút sau, Đường Vô Mệnh đã bước ra, ông ấy không nói không rằng mà vái Ngô Bình: “Cảm ơn ơn cứu mạng của cậu!”