Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tâm trạng của anh tốt lên hẳn, anh nói: “Đây là tiền mà ông giết người mới rồi cướp được à?”

Tên cướp: “Tiểu nhân không chỉ giết người mới, mà còn cướp của các thương khách nữa. Đây là toàn bộ của cải mà tiểu nhân tích góp suốt nhiều năm, xin công tử nhận hết lấy rồi tha mạng cho tiểu nhân”.

Vù!

Ngô Bình còn chưa trả lời thì Chu Ngọc Nhan đã phi một thanh đao ra đâm xuyên qua mắt trái của tên cướp, giết chết ông ta tại chỗ.

Thi thể của tên cướp ngã xuống, Ngô Bình cười nói: “Ngọc Nhan, cô có vẻ ghét bọn cướp nhỉ!”

Chu Ngọc Nhan: “Khi tôi còn là người mới cũng từng bị chúng tấn công, may mà giữ được mạng”.

Ngô Bình nói: “Cô không ra tay thì tôi cũng không tha cho ông ta đâu”.

Nói rồi, anh nhìn xung quanh rồi nói: “Mà đây là nơi quái quỷ nào thế?”

Chu Ngọc Nhan: “Đi hết ngọn núi phía trước rồi đi thêm hơn một nghìn dặm nữa là tới nơi chúng ta cần đến”.

Ngô Bình: “Ừm, vậy đi rồi tìm chỗ nghỉ thôi”.

Hai người bỏ lại xe ngựa rồi băng qua núi, tốc độ đi mà nhanh như bay.

Khi qua núi rồi, họ thấy có một thôn làng ở dưới chân núi, vì thế định nghỉ ngơi một lát ở đây rồi đi tiếp.

Hai người đi vào trong thôn, Chu Ngọc Nhan gõ cửa một nhà dân, trông chủ nhà khá chất phác, họ còn mang đồ ngon nhất đã tiếp đãi khách.

Chu Ngọc Nhan và Ngô Bình vừa ăn được một lát thì nghe thấy tiếng gầm rú của mãnh thú ở ngoài, người đàn ông trong nhà lập tức cầm mâu đi săn rồi chạy ra ngoài.

Ngô Bình hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Người đàn ông: “Công tử, có mãnh thú vào làng, chúng tôi sẽ ra đối phó”.

Ngô Bình ăn nhờ ở đậu nhà người ta nên cũng muốn góp sức: “Tôi đi cùng anh”, nói rồi, anh cũng xách kiếm đi ra ngoài.

Họ vừa ra thì đã nhìn thấy cả đàn hổ đi lại quanh thôn, hễ thấy cửa nhà ai không chắc chắn là chúng nhào vô rồi bắt người ăn thịt.

Ngô Bình thấy chúng ăn thịt người thì nổi giận, sau đó giơ kiếm chạy đến xử lý chúng.

Hổ ở Thiên Ngoại Thiên khoẻ hơn hổ ở Khuyên giới nhiều, con nào cũng cao trên mét tám, tiếng gầm như vang trời.

Ngô Bình chạy nhanh đến tấn công, đường kiếm loé lên, con hổ ở phía ngoài cùng vừa ngoái lại đã bị bổ đôi người rồi hét lên thảm thiết.

Nghe thấy thế, lũ hổ ở trong nhà giật mình rồi chạy ra thì nhìn thấy Ngô Bình đã chém chết đồng loại của mình.

Chúng gầm lên rồi bổ nhào về phía anh, Ngô Bình lách người rồi đâm thanh bảo kiếm vào bụng của một con! Có con hổ bay lên cao, nhưng khi nó đáp đất thì thấy cổ mát lạnh, cái đầu to lớn đã rơi xuống đất.

Ngô Bình đã liên tục giết ba con hổ, những con khác hoảng sợ nên đã bỏ chạy.

Ngô Bình hận vì chúng đã ăn thịt người nên hét lên: “Chạy đâu cho thoát!”


Anh bay lên trước như một ngôi sao rồi đáp xuống trước mặt chúng, sau đó vung kiếm. Kiếm quang lượn vòng quanh người anh rồi hoá thành các đường kiếm chém chết bầy hổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK