Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục hoàng tử nói: “Tình thế trên chiến trường luôn có phản ứng dây chuyền TỪ những nhân tố nhỏ. Phòng tuyến của nước Đồ Na rất chặt chẽ, lực lượng cũng rất đều, một khi có một điểm nào đó bị phá thì cả chiến tuyến sẽ sụp đổ. Ba tháng nay, các tướng sĩ của ta ở tiền tuyến đều rất nỗ lực để tìm ra điểm đột phá, nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Không ngờ cậu vừa đến thì đã tạo ra được một lỗ hổng, để quân ta có được cơ hội”.

Ngô Bình: “Lẽ nào nước Đồ Na không biết được điểm này sao?”

Lục hoàng tử: “Đương nhiên nước Đồ Na biết rất rõ, nhưng họ không ngờ lại có người bứt phá được, có lẽ sự gia nhập của anh đã tăng thêm may mắn cho quân ta”.

Ngô Bình: “Ồ, may mắn sao?”

Lục hoàng tử: “Anh là một đệ tử tinh anh, mà đệ tử tinh anh thì có ai không may mắn đâu?”

Ngô Bình: “Vậy nên điện hạ muốn làm người tạo ra được lỗ hổng đó, vì đó là công lớn”.

Lục hoàng tử: “Không sai, đối với anh mà nói thì chuyện này nhiều lắm cũng chỉ là chiến công hạng nhất thôi nhưng đối với điện hạ tôi đây thì lại là kỳ công mở mang bờ cõi đất nước”.

Lúc này Ngô Bình đã hiểu ra, nói: “Nếu như điện hạ cần thì đương nhiên tôi sẽ phối hợp”.

Lục hoàng tử cười, nói: “Anh đúng là người thông minh, hiểu được chuyện được mất. Hoàng tử tôi đây thích nhất là người thông minh, để cảm tạ tôi có thể phong anh làm đô thống, dẫn mười lăm ngàn binh, theo hoàng tử tôi tác chiến”.

Ngô Bình biết Lục hoàng tử đang muốn kéo cậu về chung thuyền với mình, cậu suy nghĩ một lúc rồi cười, nói: “Vậy thì cảm ơn điện hạ đã tin tưởng”.

Lục hoàng tử rất vui, nói: “Người đâu, đưa Đô thống Ngô đến đại doanh của đô thống”.

Người đi chuyển lời lúc nãy bước qua, nói với Ngô Bình với vẻ khách sáo hơn nhiều: “Mời Đô thống Ngô”.

Ngô Bình nói với mấy người Dương Quốc Hào: “Nếu mấy người các anh muốn kiến công lập nghiệp thì hãy đi cùng tôi”.

Mọi người nghiến răng rồi đều nói: “Chúng tôi sẽ mãi theo đại ca”.

Sau đó, mấy người họ lên một chiếc xe quân sự, đến đại doanh đô thống, người lúc nãy đến tìm Ngô Bình đích thân lái xe chở họ. Trên đường đi, anh ta cười, nói: “Đô thống Ngô, lúc nãy có gì đắc tội mong anh bỏ qua cho”.

Ngô Bình: “Không sao, anh cũng chỉ làm việc cho điện hạ thôi”.

Người đó nói: “Tôi là Phùng Thị Chương, là chân sai vặt bên cạnh điện hạ, Đô thống Ngô cứ gọi tôi cậu Phùng là được rồi”.

Ngô Bình: “Cậu Phùng, vị trí đô thống luôn để trống sao?”

Cậu biết rõ mỗi vị trí chỉ có một người, Lục hoàng tử chịu để cậu làm đô thống, tiếp quản mười lăm ngàn binh mã thì nhất định là do vị trí đó đang bị khuyết.

Phùng Thị Chương gật đầu: “Hai ngày trước, Mã đô thống của sư đoàn 7 đã tử trận, anh vừa hay bù vào vị trí của ông ấy”.

Trong quân đội của Đại Hạ, trưởng quan của sư đoàn là sư đô thống, gọi tắt là sư đô. Trên sư đoàn là quân đoàn, trưởng quan của quân đoàn là quân đô thống, gọi tắt là quân đô. Một số quân đoàn hợp lại thành một binh đoàn, quan chỉ huy của binh đoàn là đô đốc.

Ngô Bình: “Tôi vẫn còn là một sinh viên, để tôi làm sư đô e là tôi không thể nào nhận chức được”.

Phùng Thị Chương cười, nói: “Từ xưa đến giờ thiếu niên luôn có anh hùng, Đô thống Ngô khiêm tốn rồi. Hơn nữa, sư đoàn 7 đều là quân tinh nhuệ, sức chiến đấu rất mạnh”.

Xe nhanh chóng được lái đến chiến trường tiền tuyến với tiến bom đạn đùng đùng, sau khi thông qua một loạt các cuộc kiểm tra, cả nhóm người đã vào một hang núi ở sườn khuất nắng.

Hang núi được xây thành sở chỉ huy tạm thời, lúc này mấy quan chỉ huy đang nghiên cứu gì đó ở sa bàn điện tử, khi nhìn thấy nhóm người họ đến thì một trong số họ hỏi: “Các cậu đi đâu đó?”

Phùng Thị Chương lên tiếng: “Đây là Đô thống Ngô mới đến, các anh mau đến chào hỏi đi”.

Mọi người giật mình, thật ra trong số họ đã có người đại diện sư đô, không ngờ bên trên lại phái người mới đến nhanh như vậy, thế là họ thi nhau tiến về trước: “Chào đô thống đại nhân”.

Ngô Bình gật nhẹ đầu: “Các vị vất vả rồi. Mọi người hãy tự giới thiệu sơ về mình đi”.

Mấy người đó đều là quan chỉ huy dưới thất sư, có người quản lý mấy ngàn người, có người quản lý đơn vị riêng như trinh sát, tin tức, hậu cần,…

Sau khi Ngô Bình tìm hiểu sơ về tình hình của sư đoàn 7 thì nhìn sang sa bàn điện tử. Trên sa bàn điện tử, binh lực của quân địch đang từ ba hướng đổ về tiền tuyến, giành cao nguyên 335 với quân Đại Hạ.

Cao nguyên 335 là một ngọn núi địa hình dẹt, dễ thủ khó công, một khi cao nguyên thất thủ thì sư đoàn 7 ít nhất phải rút xa tám mươi kilomet. Ngược lại, nếu có thể giành được nó hoàn toàn thì có thể tiếp tục tiến về phía nam, giành nhiều lãnh thổ hơn, hoặc bất lắm thì cũng có thể giữ được vùng đất này, khiến quân địch không cách nào tấn công vào.

Lúc này, binh đao hai bên đang giằng co phía trên cao. Bởi vì đỉnh núi vốn là rừng rậm, địa hình phức tạp, nên không bên nào có thể đuổi được đối phương. Mã Sư đô của sư đoàn 7 tiền nhiệm cũng vì như vậy mà đã tử trận.

Ngô Bình hỏi: “Trận chiến trên cao này đánh bao lâu rồi?”

Tham mưu nói: “Bẩm báo Sư đô, đã hơn nửa tháng rồi, phía tôi cũng đã thương vong hơn ba nghìn người rồi”.

Ngô Bình nhìn sa bàn nói: “Cao nguyên nào ít nhất cũng phải một trăm kilomet vuông, đưa một trăm nghìn người vào cũng không đủ dùng”.

Cậu đi vòng vòng vài bước, nói: “Truyền lệnh của tôi, tất cả mọi người rút lui”.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, đồng thanh nói: “Sư đô, không thể!”

Vẻ mặt Ngô Bình nặng nề: “Sao, các anh muốn kháng lệnh? Mọi hậu quả đã bổn sư đây chịu trách nhiệm, mau chóng truyền lệnh!”

Mọi người đành chịu, chỉ đành truyền lệnh rút lui với các binh linh quyết chiến trên chiến trường.

Nửa tiếng sau, tất cả mọi người đều rút khỏi cao nguyên. Phía nước Đồ Nha bên kia vui mừng, lập tức lại cử hơn trăm nghìn người tiến vào cao nguyên, chuẩn bị xây dựng công sự ở đây, chiếm lĩnh hoàn toàn cao nguyên 335.

Lúc này, Ngô Bình đã đổi sang quần áo võ quan của Sư đô thống, sau đó một mình đi lên cao nguyên 335. Tu vi của cậu cao, nên cũng không sợ gặp phải kẻ địch.

Cậu chỉ là dạo một vòng đã thi triển Đại Mộng Huyền Thiên Kinh, trên núi lập tức đầy sương mù che phủ trên từng tấc đất.

Toàn bộ sinh linh trong sương mù, một khi hít phải sương mù thì đều tiến vào ảo cảnh, sau đó sẽ mất kiểm soát mà tiến vào trong Huyền Thiên Mộng Cảnh của Ngô Bình.

Trong mộng cảnh mà Ngô Bình tạo ra, các binh lính chiến đấu gian khổ hơn nửa tháng này đều quay về quê hương dịu dàng, trong đó có vô số mỹ nhân và cả thức ăn ngon, còn cả chiếc giường êm ái. Vì thế, bọn họ hô hoán, tùy ý thả sức hưởng thụ, mãi đến khi vui chơi sức cùng lực kiệt rồi mới ngã lên giường mà ngủ.

Chỉ trong nửa giờ ngắn ngủi, tất cả quân địch trên núi đều chìm vào giấc ngủ, dù trùng độc có đâm chích bọn họ cũng không thức dậy.

Ngô Bình thời thời cơ cũng đã đến, rồi quay về tổng bộ chỉ huy, ra lệnh nói: “Tất cả mọi người tiến vào cao nguyên 335, đuổi bắt quân địch!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK