Ngô Bình nói: “Năm triệu kia là do tên khốn Mã Thiếu Uy muốn cướp của nhà tôi, tôi muốn đòi cả vốn lẫn lời, có gì không đúng sao?”
Mã Kính Võ cười lạnh: “Mày được lắm! Hôm nay mày đến đây rồi thì đừng nghĩ quay về được!”
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Mã Thiếu Uy đánh bố mẹ tôi, còn nợ tôi năm trăm nghìn, nhưng thái độ ông ngang tàng như vậy, phải thêm năm trăm nghìn”.
Thiết Đường đứng lên, bình thản nói: “Nhóc con, cậu còn trẻ, làm người chớ có kiêu căng như vậy. Người kiêu căng, ắt gặp nạn”.
Ngô Bình đánh giá ông lão, tri thức y đạo của cậu nói cho cậu biết, công phu ông lão này không yếu, nhưng khuyết điểm cũng hiện ra rất rõ, ông ta đi lại có vấn đề, bước chân không linh hoạt. Ngoài ra, tu vi của ông ta cũng không phải cao, miễn cưỡng cũng coi như vừa đến ngưỡng luyện khí.
Ngô Bình: “Đây là chuyện của tôi và nhà họ Mã, người ngoài đừng can dự”.
Thiết Đường cười lạnh: “Tôi đã khuyên cậu rồi, không nghe thì tôi cũng hết cách”. Nói rồi, ông ta tiến về phía Ngô Bình.
Hai người cách nhau chừng năm bước, Ngô Bình đột nhiên bước lên, tốc độ rất nhanh, trước mắt mọi người lóe một cái, cậu đã đến sau lưng Thiết Đường.
Thiết Đường cứng đờ người, sững sờ đứng tại chỗ, run giọng nói: “Xin cậu tha mạng!”
Thì ra, bàn tay Ngô Bình đã đè sau lưng ông ta.
Ngô Bình hỏi: “Nhà họ Mã mời ông, tốn bao nhiêu tiền?”
Thiết Đường vội nói: “Một triệu”.
Ngô Bình: “Ông yếu như vậy, lấy một triểu kia mà không ngại sao?”
Thiết Đường lập tức nói: “Tôi không xứng, một triệu này, tôi xin chuyển cho cậu”.
Ngô Bình rút tay về, nói: “Ngày mai, ông đến trường số 1 Trung Châu tìm tôi. Giờ cút đi!”
Truyện sẽ thay đổi giờ cập nhật nhé mn. Hiện truyện cập nhật vào 8h sánghàng ngày. Nếu mọi người có ý kiến về thời gian cập nhật có thể bình luận để mình biết nha (Lưu ý không kèm từ tục tĩu để tránh bị lọc tự động).
Thiết Đường thở phào, quay lại, kính cẩn hành lễ: “Cảm ơn vì đã nương tay”, nói xong thì quay đi.
Người nhà họ Mã đều ngơ ngác, Thiết Đường đã bị đánh bại chỉ với một chiêu sao?
Ngô Bình nhìn sang Mã Kính Võ và hỏi: “Nếu ông còn mời cao thủ khác nữa thì hãy mau gọi ra đây đi”.
Mã Kính Võ nuốt nước bọt, gượng cười, nói: “Cậu nhỏ, chúng tôi không mời người nào khác, chuyện này đúng thật là do Mã Thiếu Uy không đúng, tôi sẽ chuyển một triệu cho cậu ngay”.
Ngô Bình vẫy Mã Thiếu Uy lại, nhưng gã rụt cổ, không dám qua.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Mã Thiếu Uy, anh đánh bố mẹ tôi, bây giờ tôi cũng phải đánh bố mẹ anh, vậy mới công bằng, có ý kiến gì không?”
Mã Thiếu Uy nghe cậu nói vậy thì ngây người ra, bất giác nhìn sang Mã Kính Võ.
Mã Kính Võ giật mình, liền tiến về trước đá Mã Thiếu Uy một cái, giận
dữ nói: “Còn không mau qua xin lỗi người ta đi”.