Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình hiện vẫn chưa hiểu rõ về người ở đây nên liền gật đầu: “Đúng vậy ạ, tôi sống trong thành”.

Người đàn ông cười, đưa tay vào miệng lớn tiếng huýt gió, người trong làng nhanh chóng tỉnh giấc, mười mấy người đàn ông chạy đến.

Người đàn ông đó cười nói với mọi người: “Cậu nhóc này từ trong thành đến đây, ăn mặc sang trọng, thiết nghĩ trên người có không ít tiền, chúng ta giết chết cậu ta rồi chia tiền được không?”

Mọi người nghe xong thì đồng ý ngay, ai cũng nhìn anh chằm chằm với ánh mắt sáng rực như thể anh là một miếng thịt mỡ.

Tuy Ngô Bình không có tu vi, nhưng vẫn còn đầu óc và kinh nghiệm. Anh bỗng nở nụ cười, vừa cười vừa lắc đầu.

Tên nói muốn giết anh cau mày hỏi: “Nhóc con, mày cười cái gì?”

Ngô Bình: “Tôi cười sao mấy người lại có thể ngu như vậy cơ chứ”.

“Mày dám bảo tao ngu?”. Tên kia nổi giận, bước tới tát một cái lên mặt Ngô Bình khiến khóe miệng anh chảy máu.

Ngô Bình vẫn cười lạnh: “Nếu các người không ngu thì đã cử người gửi tin cho nhà tôi. Nhà tôi cực kỳ giàu, các người cứ ra giá thoải mái, người nhà tôi đều sẽ đồng ý”.

Đám người kia nghe thấy thế đều ngây ngẩn cả người, đúng vậy, sao không lợi dụng thằng nhóc này để tống tiền nhà cậu ta?

Lúc này, có người coi như có chút đầu óc nói: “Nhưng cứ vậy thì người nhà mày sẽ thông qua cơ quan nhà nước đến bắt chúng ta”.

Ngô Bình nói: “Tôi có thể viết một bức thư, bên trong nói tôi lạc đường, rất cần tiền. Các người cử một người đưa đến nhà tôi, nhà tôi đương nhiên sẽ cho mấy người một số tiền. Cứ thế, các người vừa lấy được tiền cũng sẽ không bị chính quyền truy nã, đẹp cả đôi đường”.

Cái tên “thông minh” kia gật đầu lia lịa: “Đề nghị được đấy. Nhóc con, mày phối hợp tụi tao như vậy có phải là vì muốn tụi tao tha cho mày một mạng không?”

Ngô Bình: “Tất nhiên rồi. Các người không giết tôi thì tôi có thể vẫn luôn viết thư cho người nhà lấy tiền. Đương nhiên, các người tốt nhất là khách sáo với tôi chút, có vậy tôi mới đòi nhiều tiền được”.

Một gã đàn ông to con hỏi: “Nhóc con, trong nhà của mày có bao nhiêu tiền?”

Thực ra, Ngô Bình cũng không biết tiền của nơi này là gì, song vẫn lộ ra vẻ khinh bỉ hỏi: “Số tiền lớn nhất mà mấy người gặp được trong đời này là bao nhiêu?”

Một tên khác đáp: “Nếu nói gặp được nhiều tiền nhất thì đương nhiên là tôi. Lúc tôi hai mươi lăm tuổi, có lần vào thành làm công đã gặp được cả mười tinh tệ!”

Người xung quanh đều trầm trồ kinh ngạc.

“Mười tinh tệ á! Một tinh tệ thôi đã đổi được tám trăm tiền vàng rồi đó”.

“Đúng vậy, một tiền vàng cũng đủ nhà chúng tôi ăn ba năm luôn rồi”.

Ngô Bình nghe đám người kia bàn tán, trong lòng cũng biết số tiền lớn nhất mà họ thấy đa số chính là tiền vàng. Hơn nữa, một tiền vàng đã đủ người một nhà ăn ba năm, sức mua còn không tệ.

Anh bèn nói: “Nhà tôi cũng không nhiều tinh tệ, đôi khi có tiền vàng. Tôi viết một bức thư, bảo trong nhà gửi năm trăm tiền vàng trước đã”.

Tất cả mọi người vừa nghe có thể có năm trăm tiền vàng lập tức phấn khích. Nếu chia cho mọi người thì cũng đủ mỗi gia đình sống được mười mấy năm!

Lúc này, tên “Thông minh” kia hỏi: “Lỡ trong nhà mày hỏi sao không quay về thì tụi tao phải trả lời kiểu gì?”

Ngô Bình: “Người nhà tôi rất ít quan tâm đến tôi, các người chỉ cần nói tôi thích ở đây săn thú, còn thích một cô gái trong thôn các người là được”.

Bọn họ đều gật đầu, cảm thấy cách đó của Ngô Bình hoàn mỹ không chút sơ suất.

Tên “Thông minh” cười nói: “Cậu trai trẻ, cậu phối hợp như vậy, chúng tôi sẽ không đối xử tệ với cậu, mời vào nhà ngồi”.

Chẳng mấy chốc, Ngô Bình đã được mời vào trong một căn nhà lớn, chủ nhân của nó là một ông lão hơn sáu mươi tuổi. Ông ta nổi tiếng nhất thôn, thường thì chuyện lớn đều do ông ta quyết định.

Ông lão ngồi trên ghế trúc, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cách này được đó, lấy giấy bút đến để cậu ta viết”.

Nói đến viết thư, Ngô Bình cũng không biết chữ viết ở thế giới này bèn nói: “Nên viết như thế nào thì tôi cần phải suy nghĩ một chút đã. Nơi này của mấy người có sách không? Lấy mấy quyển đến tôi xem thử. Cha tôi nói, tôi ở ngoài chơi kiểu gì cũng được, nhưng nhất định không được quên đọc sách”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK