Đến lúc hoàng hôn, phần long mạch bị đào đã được lấp đầy, động đất yếu luôn kéo dài cuối cùng cũng hết.
Cuối cùng Ngô Bình thiết lập một pháp trận ở long mạch để hút linh khí của trời đất nuôi dưỡng long mạch. Làm thế chỉ cần khoảng một tháng, long mạch đã có thể hồi phục hoàn toàn, thậm chí còn tốt hơn trước.
Cả ngày nay Ngô Bình đều ở trên núi, đến tối trên đường về thì cậu nhận được điện thoại của Tuyết Vũ.
“Anh Bình, em đã đến Trung Châu rồi”.
Lúc trước Tuyết Vũ luôn ở lại bên đó để xử lý công việc, đến hôm nay mới có thời gian đến tìm Ngô Bình.
Ngô Bình rất vui: “Giờ em đang ở đâu, anh đi đón em”.
Tuyết Vũ: “Em đang ở khách sạn, vừa làm xong thủ tục lưu trú”.
Ngô Bình: “Ừ, anh đến đó ngay”.
Khách sạn Tuyết Vũ ở là khách sạn nghỉ dưỡng, vị trí gần bờ sông, bên cạnh có một sở thú và thủy cung, rất nhiều du khách đến đây.
Ngô Bình lái xe đến khách sạn, vừa dừng xe đã nhìn thấy Tuyết Vũ mặc bộ váy dài đi biển chậm rãi bước đến.
Ngô Bình: “Các tiền bối ở Đạo Quan thế nào?”
Tuyết Vũ: “Họ đều đang bế quan, đồng thời tìm kiếm đồ mà tông môn để lại”.
“Bên Tiên Vương Môn thì sao?”
Tuyết Vũ: “Em học được những thứ anh dạy, mấy người đó đều đỏ mắt, cứ nịnh bợ em”.
Ngô Bình cười nói: “Những gì em học cao siêu hơn Tiên Vương Môn cả trăm lần”.
Tuyết Vũ cười nói: “Đương nhiên, vì đều là do anh dạy em”.
Ngô Bình ôm lấy eo Tuyết Vũ nó: “Đi vào phòng xem thử, không được thì đổi khách sạn khác”.
“Cũng khá ổn”.
Tuyết Vũ đặt một căn phòng có hai phòng ngủ, hai phòng khách, hơn nữa còn có sân vườn, sân vườn có thể thông đến cầu tàu bên sông, từ trên đó có thể đi thuyền ra giữa sông chơi.
Vừa vào đến phòng, cả người Tuyết Vũ dính sát vào Ngô Bình, yêu kiều nói: “Anh Bình, em có thể ở lại Trung Châu một thời gian không? Dạo này em không muốn về”.
Ngô Bình cười nói: “Được chứ, em ở bao nhiêu cũng được, nhưng mấy ngày nay em phải đến Thần Kinh”.
Tuyết Vũ chớp mắt: “Có thể dẫn em theo không?”
Ngô Bình: “Anh làm việc cho Đông Vương, em đi theo có thể làm gì?”
Tuyết Vũ cười nói: “Vậy em cũng có thể gia nhập vào dưới trướng Đông Vương”.
Lúc này Ngô Bình mới nhớ thật ra Tuyết Vũ cũng là cao thủ Bí Cảnh, hơn nữa được cậu chỉ dạy nên thực lực đã hơn hẳn tu sĩ Bí Cảnh bình thường.
Suy xét một lúc, Ngô Bình nói: “Vậy được, nếu em có hứng thú, anh có thể đề cử em với Đông Vương”.
Hai người đã không gặp nhau mấy ngày, lập tức dính chặt lấy nhau đến hơn chín giờ tối.
Chín giờ tối, đèn đuốc bên bờ sông sáng trưng, các cửa hàng quán ăn lần lượt mở bán, hai người đi dọc theo bờ sông ăn uống no nê, tâm trạng rất vui vẻ.
Tối nay Ngô Bình không về nhà, ngủ một giấc đến lúc mặt trời mọc, cuối cùng vẫn bị đánh thức bởi một cuộc điện thoại.
Người gọi đến là Liễu Kim Long, Liễu Kim Long nói: “Cậu Ngô, hôm nay có một buổi đấu giá từ thiện, tôi và ông Nghiêm đã mời rất nhiều người có danh tiếng tham gia nhờ vào mối quan hệ của mình. Tôi nghĩ có thể thông qua buổi đấu giá này, đánh bóng tên tuổi của Từ thiện đường Giang Nam chúng ta”.
Ngô Bình: “Ừ, cứ làm theo kế hoạch đi”.
Liễu Kim Long: “Mong cậu cũng có thể tham gia, dù sao có vài món đấu giá cần tranh giá mới vui”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Sẽ có khoảng bao nhiêu người tham gia đấu giá từ thiện?”
Liễu Kim Long: “Kế hoạch ban đầu của chúng tôi là chỉ cho vài nhân vật tầm cỡ tham gia. Nhưng sau đó tôi lại thấy bất cứ ai cũng có thể làm từ thiện nên đã mời nhiều người bình thường quan tâm đến từ thiện tham gia. Những thứ họ đấu giá có lẽ không quá đắt, nhưng đối với họ, đó cũng là một sự hy sinh lớn lao”.