Ngô Bình ăn một miếng thì thấy rất ngon, điều này khiến một người luôn chê món ăn phương Tây như Ngô Bình cũng phải khen ngợi hết lời.
Nhất là món canh, nó có vị rất thanh mát.
Ngô Bình xử lý cả bàn ăn rất nhanh gọn, sau đó cười nói: “Lina, cô hãy học thêm các món của Viêm Long, đó mới là mỹ vị thật sự!”
Lina gật đầu: “Vâng, tôi sẽ cố học ạ”.
Một đêm yên bình qua đi, sáng hôm sau Lina đã lái xe đi chợ từ sớm để chuẩn bị một bữa sáng phong phú cho Ngô Bình.
Khi anh ngủ dậy thì đã bảy giờ, Lina đang nấu nướng trong bếp, hương thơm bay ra ngào ngạt.
Ngô Bình tò mò nên vào bếp ngó thử, một tăng nhân tới thông báo: “Sư tổ, có Lý Thần Long và một lão thí chủ tên Mã Hành Không xin gặp ạ”.
Ngô Bình: “Cho họ vào”.
Mười phút sau, Lý Thần Long và một ông lão gầy gò bước vào. Ông lão có bệnh trong người, tóc đã rụng gần hết, đôi mắt mờ nhoẹt, người còn bốc mùi hôi.
Lý Thần Long nhìn Ngô Bình rồi ngạc nhiên nói: “Sư thúc, sao người lại làm hoà thượng? Không được! Đệ tử phải báo cho sư phụ biết, để sư phụ khuyên nhủ người…”
Ngô Bình đá ông ấy một cái rồi mắng: “Ai bảo ông tôi làm hoà thượng?”
Lý Long Thần ngẩn ra rồi thở phào một hơi: “Thế là không phải ạ, may quá!”
Ông ấy nói tiếp: “Sư thúc, đây là ông Mã Hành Không”.
Mã Hành Không đã không còn oai phong như ngày xưa nữa, ông lão ho khan vài tiếng rồi hành lễ với Ngô Bình: “Mã Hành Không tham kiến thần y Ngô”.
Ngô Bình đỡ ông lão dậy rồi nói: “Ông mắc bệnh không nhẹ đâu”.
Mã Hành Không nhìn anh rồi hỏi: “Thần y Ngô, tôi còn cứu được nữa không?”
Ngô Bình: “Gặp tôi rồi thì đương nhiên là được”.
Mã Hành Không mừng rỡ: “Thần y Ngô, bệnh này của tôi đến quá đường đột, cậu có thể giải thích cho tôi được không?”
Ngô Bình: “Vào nhà rồi nói”.
Vừa hay, Lina đã làm đồ ăn sáng xong và bày ra bàn.
Ngô Bình hỏi: “Long Thần, hai người ăn sáng chưa?”
Lý Long Thần ngửi thấy mùi thơm thì vội đáp: “Chưa ạ…”
Ngô Bình gọi ngay một tăng nhân đến: “Dẫn ông ấy đến nhà ăn ăn sáng nhé”.
Lý Long Thần tiếc nuối nhìn bàn ăn rồi thò tay nhặt ít điểm tâm xong rồi chạy ra ngoài: “Sư thúc, đệ tử đến nhà ăn đây”.
Ngô Bình tức anh ách rồi mắng: “Hừ, ông là quỷ đói đầu thai à mà cướp đồ ăn của tôi!”
Dứt lời, anh lại nói với Mã Hành Không: “Tiền bối, ông có muốn dùng