Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Thế An mỉm cười: “Anh nói chưa đúng hoàn toàn, tôi không phải theo Đạo Tử, mà là Đạo Vương!”

Ngô Bình chưa từng nghe về Đạo Vương, mới cười hỏi: “Anh là Đạo Vương? Chẳng lẽ là Đại Đạo Vương à?”

Vương Thế An cười nói: “Hiểu thế cũng gần đúng, nhưng đó là thân phận trước đây của tôi thôi. Tôi nhờ nghịch thiên cải mệnh đã hóa thân thành người, mới trở thành Đạo Vương được. Sứ mạng của Đạo Tử là sửa lại độ lệch của Vũ Trụ Đại Đạo, còn sứ mệnh của Đạo Vương phải thay thế giới chọn một người mang thiên mệnh để hành đạo thay trời đất. Có thể nói, quyền hạn của Đạo Vương lớn hơn Đạo Tử”.

Ngô Bình nhướng mày: “Vậy ý anh nói, tôi là người thiên mệnh đó à?”

Vương Thế An: “Vận mệnh tôi với anh khóa chặt với nhau, chính vì thế vận mệnh của anh khác với người thường rồi”.

Sau đó anh ta nhìn sơ qua Ngô Bình, cười nói: “Nếu không có nó, thì sao Thiên Mệnh Tháp với Cửu Liên Đài lại xuất hiện trong cơ thể của anh?”

Ngô Bình: “Bây giờ, anh là Đạo Vương nên có thể giúp được tôi cái gì?”

Vương Thế An: “Thật ra hiện tại anh đã là người rất xuất sắc rồi, tôi chỉ cần làm Đạo Nhân bảo vệ anh là được”.

Nhắc đến bảo vệ Đạo Nhân, anh ta lại lắc đầu: “Nhưng tu vi của tôi bây giờ còn quá thấp, thôi thì thế này, tôi đến Hỗn Độn Giới để tu luyện một đoạn thời gian. Tôi xuất quan rồi sẽ giúp anh một bước lên mây!”

Ngô Bình bật cười nói: “Anh muốn đến Hỗn Độn Giới thì tôi giúp được”.

Anh ném ra một cánh cửa, vừa mở cửa ra đã thấy bên trong là Hỗn Độn Giới.

Vương Thể An không nghĩ ngợi mà đi vào, rồi lại cười ha hả nói: “Ngắn thì một năm, dài thì ba năm, tôi có thể tu hành thành công rồi”.

Ngô Bình gật đầu: “Tôi chờ anh quay lại”. Anh vừa dứt lời, đã đóng cửa lại để Vương Thể An ở lại bên trong.

Y Mị nghe cuộc đối thoại của họ mà bất ngờ thốt lên: “Vận mệnh của anh với Đạo Vương buộc chặt vào nhau!”

Ngô Bình: “Nói đúng hơn thì Vương Thế An là chư hầu của tôi”.

Y Mị cảm thán: “Tôi thấy bạn bè của anh rất xuất sắc, hèn chi anh lại có thành tựu cao như vậy”.

Ngô Bình cười nói: “Hay là bây giờ tôi đưa các vị đến Thánh Cổ Đại Lục nhỉ”.

Mọi người nghe thế lập tức vỗ tay tán đồng, Ngô Bình lập tức sử dụng Thánh Môn. Thoáng chốc, bốn người đã xuất hiện ở trong thành Kim Ngô.

Mộc Băng Thiền vừa mới đến thành Kim Ngô đã im lặng nhìn khung cảnh xung quanh chăm chú, chuyện năm xưa như một đoạn phim thoáng xuất hiện trong đầu cô ấy. Một lát sau, cô ấy mở lớn mắt đột ngột xuất ra một khí tức huyền diệu quanh thân mình.

Nhan sắc của cô ấy bắt đầu xảy ra thay đổi, chân cũng dài hơn, ngực lớn gấp đôi, làn da càng trở nên trắng nõn, tóc dài hóa màu màu xanh ngọc. Cùng lúc đó, xung quanh Thành Cổ Đại Lục có vô số khí tức khổng lồ ào ạt đến hóa thành từng đường ánh sáng vàng cuồn cuộn đổ vào trong cơ thể mềm mại của Mộc Băng Thiền.

Lúc này Ngô Bình cảm nhận được viên ngọc đang đeo đột nhiên run lên, vừa sáng vừa tăng nhiệt độ. Anh vội vàng lấy ngọc thiền ra, mới phát hiện nó là thứ Mộc Băng Thiền đã đưa cho mình lúc trước.

Anh vừa nghĩ đến đây lập tức ném ngọc thiền về phía Mộc Băng Thiền. Ngay khi ngọc thiền tiếp xúc với Mộc Băng Thiền đã hóa thành một pháp trận màu vàng cực kì khổng lồ, mờ ảo giữa không trung. Pháp trận xoay tròn khiến không gian rạn nứt, từ trong pháp trận dần dần lộ ra một pho tượng hình người sáng lấp lánh rơi xuống người Mộc Băng Thiền rồi hợp lại với cô ấy. Khí tức của cô ấy lập tức thăng lên cường giả cấp Thánh Vương.

Ngay sau đó chỉ thoắt cái, khí tức quanh cơ thể của Mộc Băng Thiền lập tức biến mất, pháp trận cũng không còn nữa. Đôi chân trần trắng như tuyết của cô ấy lơ lửng giữa không trung, mắt đẹp vừa di chuyển, cuối cùng rơi vào người Ngô Bình.

Ngô Bình biết Mộc Băng Thiền đã nhớ lại ký ức kiếp trước của mình, nên cười hỏi: “Chắc bây giờ tôi phải gọi cô là Tử Thanh Thánh Vương nhỉ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK