Lý Nguyên Hưng lắc đầu: “Độc này chỉ phát tác ở phần dưới cùng thôi mà độc tố thì đã lan khắp người, cắt cũng không có tác dụng”.
Ngô Bình: “Không còn thuốc giải à, cháu nghĩ chưa chắc là thế, cháu thử xem, luyện chế một lò đan giải độc cho bác”.
Lý Nguyên Hưng: “Ồ, độc này của tôi có thể giải được sao?”
Ngô Bình: “Về lý thuyết thì không còn cách nào khác, nhưng có thể đẩy độc ra ngoài”.
Anh cũng không giải thích nhiều, lập tức lấy lò đan ra, nhanh chóng luyện chế một lò đan dược, có tất cả năm viên.
Có cảm giác đan dược này rất cứng, trên đó có rất nhiều nhỏ nhỏ, hơn nữa đan dược này không phải để uống mà được anh đưa thẳng vào tim Lý Nguyên Hưng.
Theo từng nhịp đập của tim, đan dược biến thành chất dính như keo, bao phủ mặt trong của trái tim, thứ này có sức hấp dẫn rất lớn với độc tố, mà độc tố cũng xem nó như một bộ phận trong cơ thể Lý Nguyên Hưng, nhanh chóng tập trung về phía trái tim.
Chưa đến mười lăm phút, chín mươi chín phần trăm độc tố trong người Lý Nguyên Hưng đi vào trong vật thể kết dính đó.
Ngô Bình lập tức lấy chất kết dính ra, rồi đặt viên đan giải độc thứ hai vào.
Cũng giống lần trước, có chín mươi chín phần trăm độc tố còn lại đi vào vật chất kết dính, sau đó bị anh lấy ra.
Sau khi bỏ liên tiếp năm viên đan giải độc vào, độc tố còn lại không đến một phần nghìn tỷ, không tổn thương cơ thể được nữa, lúc này Lý Nguyên Hưng đã có thể dễ dàng áp chế, đẩy độc tố ra ngoài.
Lý Nguyên Hưng mừng rỡ: “Cậu Ngô, ơn lớn khó nói hết, tôi đi bế quan trước để hồi phục đôi chân này”.
Lý Thuần Như: “Bố, có chuyện này con muốn bàn với bố, có thể tặng anh Bình linh thai thượng cổ đó không?”
Lý Nguyên Hưng: “Thể xác đó sao? Được chứ, thứ đó đã ở trong Tiên Kiếm Môn cả nghìn năm rồi, cũng chẳng có tác dụng gì nữa”.
Ngô Bình: “Cảm ơn bác trai”.
Sau đó Lý Thuần Như lấy thể xác đó, Ngô Bình nhận ra thể xác này cao một mét chín, cơ thể cường tráng, dung mạo anh tuấn.
Quay lại sân nhỏ trước đó, tà ma vẫn còn ở đó, nhìn thấy thể xác, nó kích động đến mức cả người run rẩy.
Ngô Bình: “Ta đem đến cho ngươi đây”.
Lý Lương Sơn ném hạt châu cho Ngô Bình, thứ đó chui vào thể xác.
Nhìn thể xác thay đổi, Lý Thuần Như nói: “Không biết ông ta có thể chịu được không?”
Ngô Bình nói: “Đó là số mệnh của ông ta”.
Mười lăm phút sau, thể xác mở mắt ra, ông ta nhảy lên, giơ tay ra, siết chặt mười ngón tay, rồi lại nhảy vài cái, bật cười nói: “Cuối cùng ta cũng có thể xác rồi”.
Nói rồi ông ta quỳ xuống đất dập đầu với Ngô Bình: “Cảm ơn”.
Ngô Bình gật đầu: “Ngươi có thể đi rồi”.
Lý Lương Sơn đứng lên, ông ta cười nói: “Công tử, ta mong có thể ở bên cạnh ngươi để được cống hiến”.
Ngô Bình suy tư một lúc rồi nói: “Nếu ngươi
muốn ở lại thì ở lại đi”.