Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Vĩnh Chân gật đầu: “Sư huynh nói phải. Vậy đệ sẽ ra tay với tên Ngô Bình đó trước. Còn Đông Phật tiên sinh thì chắc phải liều với ông ta một phen rồi. Chúng ta tấn công bất ngờ thì phần thắng sẽ cao hơn”.

Ông lão: “Sư đệ, thần phách của đệ bất ổn nên rất kỵ sấm sét, dạo này lại đang mùa mưa bão nên tốt nhất đừng đi ra ngoài. Chuyện này cứ giao cho ta xử lý”.

Trần Vĩnh Chân gật đầu: “Vậy thì phiền sư huynh rồi”.

Nghe đến đây, Ngô Bình biến sắc mặt, quả nhiên hai người này có ý đồ với linh khí Tử Long, nhưng sao họ biết được chứ?

Lúc này, anh nhìn thấy ông lão đó đi ra ngoài, sau đó đi ngang qua phòng anh. Lúc đi tới cửa, ông lão chợt khựng lại rồi quay người, nhìn vào căn phòng.

Hình như mắt ông ta có thể nhìn xuyên cửa, nhìn thấy Ngô Bình ở trong phòng.

Ngô Bình vô cùng căng thẳng, anh phản ứng nhanh nhẹn chạy ngay ra cửa sổ, bên ngoài là bãi đỗ xe, nếu ông ta xông vào thì anh chỉ còn nước nhảy xuống thôi.

Với độ cao này thì một cao thủ như anh sẽ không gặp nguy hiểm.

Anh nhìn chằm chằm vào ông lão ở bên ngoài, rõ ràng ông ta chưa tu luyện được thần thức nên không thể nhìn thấy anh được.

Ông lão khựng lại vài giây rồi quay người đi tiếp tới thang máy. Chờ ông ta vào thang máy rồi, Ngô Bình mới thở phào một hơi, chắc ông ta không phát hiện ra anh.

“Mình phải báo chuyện này cho sư huynh ngay mới được”, Ngô Bình thầm nghĩ rồi đi ra ngoài, sau đó gọi ngay cho Dương Mộ Bạch.

Hàng lang bên ngoài không có ai cả, anh cố tình đi ngang qua phòng của Trần Vĩnh Chân thì thấy anh ta đang ngồi xếp bằng trên ghế sofa, mặt mày thì nhăn nhó. Anh tiến tới gần quan sát thì thấy hai linh hồn trong đầu Trần Vĩnh Chân đang vật lộn với nhau. Dù linh hồn bị áp chế đang rất yếu, nhưng rất quật cường, nó đang dồn toàn lực tấn công.

Ngô Bình thấy cơ hội đã đến, nhưng không biết có nên ra tay hay không.

Biết đây là cơ hội hiếm có, anh ngắt máy rồi giơ tay đẩy cửa. Cửa mở ra, anh bước nhanh tới trước mặt Trần Vĩnh Chân.

Trần Vĩnh Chân không ngờ có người xuất hiện, vì đang ra sức cắn nuốt linh hồn yếu ớt kia nên không kịp phòng bị.

Ngô Bình nhìn sâu vào trong đầu Trần Vĩnh Chân, anh đoán hồn phách mạnh mẽ đó là của một trong hai Song Tiên, hồn phách yếu ớt mới là của Trần Vĩnh Chân thật, anh ta đã bị Đoạt Xá.

“Người này đã ở cảnh giới Võ Thần, hồn phách thuần âm nên sợ sấm sét”, mắt Ngô Bình loé sáng, ngay sau đó thi triển tuyệt kỹ Kinh Lôi Chưởng của Đại Thiền Tự.

Ngô Bình chưa từng luyện môn tuyệt kỹ này, nhưng nếu chỉ tạo ra sấm sét thì chắc không khó. Canh khí dần hiện lên trong lòng bàn tay anh, khi đạt đến một mức độ nhất định, không khí bị ion hoá, bàn tay anh đã ngưng tụ ra một tia sét loá mắt.

Đạo gia gọi đây là Chưởng Tâm Lôi, nếu tăng thêm một bậc nữa, phối hợp với các thủ đoạn giết người khác thì chính là Kinh Lôi Chưởng của Đại Thiền Tự.

“Chết đi!”

Anh tung một chưởng vào đầu Trần Vĩnh Chân, chưởng này không có sức mạnh nội kình, mà chỉ có sấm sét giáng xuống đầu anh ta.


Thấy thế, linh hồn mạnh mẽ kia hét lên, tiếng hét ấy vang vọng trong đầu Ngô Bình. Ngay sau đó, nó thu nhỏ chưa bằng một phần mười lúc đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK