Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc đầu Ngô Bình lấy được không ít gạo thần từ trong kho lương thực của bộ lạc Phục Thiên, anh quyết định trồng gạo thần này xem có thể sản xuất ra gạo thần không.

Vết nứt cực lớn dưới đất cứ liên tục rút nước trong hồ, mực nước cứ thế giảm xuống.

Ngô Bình cũng không để ý nữa mà tiếp tục tu luyện Tráng Cốt Kinh đến tầng thứ ba, tầng thứ tư, Tráng Cốt Kinh ở hai tầng này lần lượt tạo ra cốt tinh và ngoại cốt cách.

Cốt tinh là một tầng kết tinh ở bề mặt ngoài của xương, vô cùng cứng rắn, bất kể là ma pháp hay độc dược nào cũng không thể công kích, cho dù là đao sắc bén, vũ khí thần cũng không thể xuyên thủng cốt tinh trên bề mặt xương.

Cốt tinh không chỉ bảo vệ xương cốt mà còn bảo vệ cốt văn ở bề mặt xương. Sau khi cốt tinh được tạo ra, những đòn tấn công bên ngoài không thể tổn thương đến xương của anh.

Ngoại cốt cách khá dễ hiểu, là xương phát triển bên ngoài da và bảo vệ một phần da.

Nhưng bình thường xương bên ngoài được giấu đi, chỉ có khi Ngô Bình ở trong trạng thái chiến đấu, xương bên ngoài mới xuất hiện để bảo vệ anh.

Khi đang định tu luyện tầng thứ năm của Tráng Cốt Kinh, đảo Hưng Long đột ngột rung chuyển. Anh ra ngoài xem thử thì phát hiện hồ Ma Long đã không còn nữa, thay vào đó là từng khu lục địa và vô số hồ nước lớn nhỏ giữa các lục địa.

Lúc này Hoa Giải Ngữ bước đến nói: “Đại nhân, chỗ biên giới đang có rất nhiều nông dân đến đáy hồ trồng trọt, chúng ta có nên đuổi họ đi không?”

“Vậy à?”, Ngô Bình cảm thấy hứng thú, rất nhanh đã xuất hiện ở đáy hồ một mảnh đất.

Phần lục địa này ít nhất rộng mấy triệu mẫu đất, lúc này đang có rất nhiều nông dân chạy đến từ vùng gần đó. Hóa ra lục địa này vì từng là đáy hồ nên rất phì nhiêu, trồng trọt ở đây sản lượng có thể sẽ cao hơn trồng ở những nơi khác.

Trong số đó có một gia đình hơn chục người, già trẻ lớn bé không ngừng đào bới đất, hóa ra phần đất do ai đào thì sau này sẽ thuộc về người đó nên họ làm việc không biết mệt mỏi để đào bới, xây nhà.

Ngô Bình hỏi một ông lào trong gia đình này: “Ông cụ, ông định làm ruộng ở đây à?”

Ông lão nhìn Ngô Bình: “Ừ, cậu cũng tới làm ruộng à?”

Ngô Bình cười nói: “Tôi không biết trồng trọt, nhưng tôi nghĩ đất đai nơi này rất phì nhiêu”.

Ông lão nói: “Đương nhiên rồi, đất được hình thành hàng triệu năm ở đáy hồ này gọi là đất báu, là mảnh đất tốt nhất để trồng trọt nhưng bây giờ vẫn chưa thể sử dụng nó được, phải đào bới cho tơi”.

Ngô Bình hỏi: “Tôi nghe nói nơi này là địa bàn của Long Quốc, các ông chạy đến đây không sợ Long Quốc đuổi các ông đi sao?”

Ông lão không lo lắng nói: “Những người như bọn tôi đến từ các nước khác nhau, những nơi khác nhau. Thật ra với bọn tôi đất nước gì đó chẳng có gì khác biệt cả, chúng tôi đến đây khai hoang, Long Quốc chắc cũng rất vui, dù sao nơi này không sử dụng đến cũng lãng phí, hơn nữa bọn tôi sẵn lòng nộp một phần lương thực, Long Quốc có lý do gì mà đuổi bọn tôi?”

Những suy đoán của ông lão rất bình thường, Ngô Bình cười nói: “Đúng thế, các ông có thể trồng trọt, Long Quốc có thể lấy được lương thực rau củ, hai bên đều có lợi”.

Ngô Bình lại nhìn xung quanh, sau đó cử một rất nhiều người đến đăng ký những người mới đến này, anh quy định chỉ cần đăng ký, họ có thể sử dụng miễn phí mảnh đất ở đây trong vòng hai mươi năm.

Đây đúng là tin tốt, phải biết ban đầu những người này đều trồng trọt thuê ở bên ngoài, hàng năm phải giao cho thương nhân bán lương thực giùm hoàng gia khoảng ba phần tư sản lượng, trừ đi phần lương thực dùng cho gia đình thì còn lại rất ít, thường không bán được bao nhiêu tiền, còn bây giờ Tổng đốc Long Quốc không thu thuế lương thực, đó quả là là một tin tức rất tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK