Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình thoáng dao động, anh hỏi: “Linh thạch được chôn ở đây bao lâu rồi?”

Thạch Xương Huy đáp: “Cả nghìn năm rồi”.

Ngô Bình nói: “Tôi xuống đó gặp nó”. Nói xong, anh đột nhiên chìm xuống lòng đất.

Chỉ vài giây sau, anh xuống tới lòng đất, có một khối đá dài mười mấy mét, đóng mở không theo quy tắc. Bên trong khối đá này có một bào thai hóa thạch, bên trong hóa thạch có một người đá.

Anh vừa đến gần linh thạch, người đá kia lập tức mở mắt ra, lạnh lùng quát: “Cút!”

Ngô Bình cười khẩy: “Mày mà cũng đủ tư cách bắt tao cút à?”

“Đùng uỳnh!”

Một nắm đấm vọt ra khỏi linh thạch, nện xuống người Ngô Bình. Ngô Bình không hề nhúc nhích, chỉ thản nhiên nói: “Mày cũng nhận lấy nắm đấm của tao đi”.

Nắm đấm hủy diệt của anh dội lên linh thạch.

“Răng rắc!”

Linh thạch vỡ tan, bào thai hóa thạch bên trong cũng vỡ, người đá cao gần hai mét với đôi mắt đỏ ngầu từ bên trong lao ra, giận dữ thét lên: “Mày làm hỏng việc lớn của tao, chết đi!”

Hắn ta vung nắm đấm tới, bị Ngô Bình túm lấy cổ tay và bẻ mạnh, âm thanh giòn giã vang lên, cánh tay bằng đá của hắn ta bị bẻ gãy.

Ngô Bình cười khẩy: “Còn tưởng là thứ gì, hóa ra là một viên đá thành tinh”.

“Răng rắc!”

Sau đó, anh vung nắm đấm đấm nát đầu của người đá, lấy ra một viên ngọc. Bên trong viên ngọc tỏa ra hơi thở đáng kinh ngạc, hiển nhiên không thuộc về kỷ nguyên này.

Bên trong viên ngọc vẫn còn tàn tích của thần niệm, bị anh tiêu diệt ngay tại chỗ.

Anh cảm thấy sức mạnh bên trong viên ngọc này rất kỳ diệu nên luyện hóa và hấp thu ngay lập tức, đồng thời ngưng tụ ra chiếc vòng thần thứ bảy.

Vòng thần thứ bảy xuất hiện, anh quay lại mặt đất, phát hiện các đại thần đều có mặt, trong đó có một người mang khí tức đáng sợ, đó là Hầu tổ.

Ngô Bình xuất hiện, Hầu Tổ kia khẽ nhíu mày, thoáng nhìn về phía bên này.

Thạch Xương Huy ngồi trên ngai vàng, trước đó vẫn luôn sợ hãi rụt rè, nhìn thấy Ngô Bình xuất hiện, cậu ta đột nhiên có lòng tin, thế là liếc nhìn một đại thần bên dưới.

Đại thần kia là một vị ngự sử ngôn quan, chuyên môn vạch tội đại thần. Ông ta khẽ gật đầu, sau đó tiến lên một bước, cao giọng nói: “Thần có việc bẩm tấu!”

Thạch Xương Huy nói: “Nói”.

Đại thần kia trợn tròn hai mắt, chỉ vào Hầu Tổ nói: “Thần, vạch tội tể tướng Hầu Công Điền. Hầu Công Điền lén giấu binh mã, lén đúc binh khí, nắm giữ quân đội, củng cố chính mình, hãm hại đại thần chính trực, ép chết dân chúng vô tội, cướp bóc tài sản người khác!”

Thạch Xương Huy vỗ bàn một cái, tức giận nói: “Thần Cảm ông giỏi lắm! Sao ông có thể vu cáo hãm hại tể tướng đương triều, ông nói những lời này, có chứng cứ gì không?”

Đại thần tên là Thần Cảm này cao giọng nói: “Thần có chứng cứ!”. Nói xong, trình lên một chồng chứng cứ thật dày.

Thạch Xương Huy nhận lấy, liếc nhìn mấy cái, cậu ta khẽ thở dài một hơi rồi nói với Hầu Tổ: “Hầu tướng, ông làm quá đáng rồi!”


Hầu Tổ không hề căng thẳng, toàn bộ hoàng triều đều nằm trong lòng bàn tay ông ta, hoàng đế này có thể tạo ra sóng gió gì chứ? Ông ta thản nhiên nói: “Bệ hạ, tinh thần của Thần Cảm này có vấn đề, đầu óc không tỉnh táo, ông ta dám vu oan cho thần, tội đáng muôn chết, nên tru di cửu tộc mới phải”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK