Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhịp tim trong thai ngọc đập rất bình tĩnh, Ngô Bình đang chuẩn bị chạm vào thai ngọc thì mèo đen bỗng lên tiếng: “Nếu cậu có thể luyện hóa vật này thành bí thai thứ hai thì thực lực nhất định sẽ tăng mạnh”.

Ngô Bình động lòng, sau này cậu còn phải mở thần cùng thứ hai nữa, nếu luyện hóa được thai ngọc này thì có thể sở hữu được sức mạnh uy hùng rồi.

“Xem ra, thai ngọc vẫn đang hấp thụ linh khí đất trời nơi này, vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành”.

Mèo đen: “Tiếp tới, cậu phải dùng sức mạnh bản thân chăm sóc thai này, như vậy thì lúc luyện hóa sẽ dễ dàng hơn”.

Ngô Bình lập tức sử dụng đao xương Thiên Tai, cắt pha lê phía dưới thai ngọc, tạo thành một cái giường pha lê. Sau đó, cậu dùng đưa giường pha lê và thai ngọc bỏ vào trong không gian chứa đồ.

Cất thai ngọc xong, cậu cảm giác mặt đất rung chuyển, bên ngoài có người đang tấn công và màn sáng.

Cậu chuẩn bị quay về đường cũ, Tiểu Tuấn bỗng nói: “Bố à, nơi này có lối đi”.

Ngô Bình nhìn theo hướng cậu ta chỉ thì thấy một cánh cửa ngầm, chỉ là đã bị pha lê phong ấn. Cậu chém một đao, pha lê vỡ vụn, sau đó dùng lực đẩy ra, cửa ngầm đã bị cậu đẩy ra.

Sau cửa là một lối đi cũng khá rộng, vì thế cậu men theo thông đạo đi ra ngoài. Đi mấy trăm mét thì bắt đầu đi lên.

Lại đi thêm mấy trăm mét, Ngô Bình nhìn thấy phía trước bị một tảng đá chặn lại, cậu nhẹ nhàng đẩy ra, tảng đá lớn di chuyển, để lộ ánh sáng chói mắt.

Sau khi ra ngoài mới phát hiện nơi này là một ngọn núi nằm đối diện hoàng lăng. Cậu đoán, con đường ngầm này là do người xây dựng hoàng lăng lúc đầu để lại, chỉ là không biết cuối cùng những người đó có thoát ra được hay không?

Mục đích đã đạt được, cậu lập tức rời khỏi nơi này, quay về đại học Thần Kinh.

Ngô Bình đi được mấy phút thì màn sáng phát ra tiếng động vang dội, tự mình sụp đổ. Không có sức mạnh thai ngọc duy trì, màn sáng căn bản không kiên trì được bao lâu.

Một ông lão áo vàng dẫn theo mấy thuộc hạ lao vào. Ông lão quan sát xung quanh thì phát hiện vị trí ban đầu của thai ngọc đã bị người ta khoét một lỗ lớn!

“Đáng chết!”. Ông lão am hiểu khí công, lúc này không nhịn được cũng buột miệng mắng chửi, ánh mắt phóng ra tia chớp, quét sạch xung quanh.

Chẳng mấy chốc, ông ta đã phát hiện lối ra, lập tức đuổi theo ra ngoài. Phía sau, một người á xanh dẫn người đi theo.

Thế nhưng, Ngô Bình sớm đã rời đi rồi, bọn họ không thể đuổi theo được nữa.

Tại phòng tự học buổi tối của đại học Thần Kinh, Ngô Bình bắt đầu học theo tài liệu mà Hàn Băng Nghiên đã tổng hợp giúp cậu. Học được một tiếng đồng hồ, Y Mỵ gửi tin nhắn đến, hẹn gặp cậu ở đình Văn Tâm trong trường.

Ngô Bình lập tức chạy đến, quả nhiên thấy Y Mỵ đang đợi ở đó.

“Bên trong thế nào?”, cậu hỏi.

Y Mỵ nói: “Người của hoàng gia xông vào rồi, tôi nhân lúc hỗn loạn mà thoát ra. Xem ra là anh đã lấy rồi?”

Ngô Bình không che giấu, nói: “Bên trong có một thai ngọc, đã bị tôi lấy đi rồi”.

Y Mỵ cười nói: “Không trắng tay là được”.

Ngô Bình: “Thai ngọc chỉ có một, tôi sẽ không chia với cô. Viên đan dược này xem như bồi thường cho cô”.

Nói rồi, cậu đưa một viên Bát Môn Kim Thủy Đan cực phẩm cho Y Mỵ

Y Mỵ là người biết xem đồ, ánh mắt cô sáng rực, nói: “Đây là?”

“Bát Môn Kim Thủy Đan cực phẩm”. Ngô Bình nói: “Tuy cô có kiếp trước, nhưng thân thể kiếp này chưa chắc là hoàn hảo. Dùng đan này sẽ có lợi cho tu hành sau này của cô”.

Y Mỵ cười nói: “Vậy tôi không khách sáo nữa. Đan dược cực phẩm, không phải có tiền là mua được đâu”.

Nhận lấy đan dược, cô ấy nói: “Tôi và Lâm Tôn một trước một sau rời khỏi hoàng lăng, tôi âm thầm theo đuôi thì phát hiện một bí mật của anh ta”.

Ngô Bình có hứng thú: “Bí mật gì?”

Y Mỵ: “Tôi nhìn thấy có hai Lâm Tôn, chỉ là mặc đồ khác nhau”.

Ngô Bình ngây người: “Hai Lâm Tôn? Có một người là giả sao?”


Y Mỵ lắc đầu: “Bọn họ có hơi thở giống hệt nhau, chắc chắn đều là Lâm Tôn”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK