Tầng này tương đương với tu sĩ cấp Đạo Tôn. Sau khi tiến vào tầng cảnh giới này, anh mới bắt đầu luyện đan. Anh nghiên cứu qua về dược liệu mà Hà Hoan để lại rồi luyện chế được ba loại đan dược, cả ba đều có chất lượng tốt hơn Huyền Võ Thần Đan.
Đến ngày thứ ba thì Hà Hoan đã quay lại, đi cùng với cô ấy còn có một tu sĩ trẻ tuổi. Tu sĩ này có vẻ rất cao ngạo, gần như không coi ai ra gì.
Hà Hoan có vẻ bực dọc nói: “Sư phụ, bố con mời người tới”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, tôi mới luyện thêm ba loại đan dược nữa, tiện cho tông chủ xem một thể”.
“Khoan đã!”
Người thanh niên chợt lên tiếng rồi hỏi Ngô Bình: “Anh bảo anh là thầy luyện đan, thế anh là người ở đâu? Có lọt vào tốp thầy luyện đan không?”
Tốp thầy luyện đan là chỉ những người được quốc gia hoặc thế lực lớn sắc phong danh hiệu, thường thì những ai không có danh hiệu thì trình độ đều rất tầm thường.
Ngô Bình nói: “Tôi không cần phải khai báo với anh”.
Người thanh niên cau mày: “Tôi thấy anh giống lừa đảo hơn! Hừ, anh chỉ lừa được sư muội tôi thôi, chứ không lừa được tôi đâu. Huyền Võ Thần Đan của anh là anh mua chứ gì?”
Ngô Bình nhìn tên đó như một kẻ ngu đần rồi nói: “Nếu anh không thể đại diện tông chủ của Long Hổ Tông thì ngậm miệng lại đi”.
Hà Hoan cũng nổi giận nói: “Nhị sư huynh, trước khi đến đây chúng ta đã thoả thuận thế nào? Anh bảo sẽ lịch sự với sư phụ tôi cơ mà! Chính mắt em đã trông thấy sư phụ luyện đan, mà anh dám bảo sư phụ là lừa đảo, ý anh là tôi có mắt như mù à?”
Nhị sư huynh kia hừ nói: “Sư muội, em còn trẻ người non dạ, hắn dùng thuật che mắt đấy”.
Nói rồi, tên đó chỉ vào mặt Ngô Bình: “Tôi nói cho anh biết, Long Hổ Tông không phải nơi để anh lừa…”
Hắn còn chưa nói hết câu thì toàn thân chợt tê dại, vì Ngô Bình đã toả khí tức mạnh mẽ ra, khí tức này chỉ có cường giả cảnh giới Võ Đạo mới có.
“Từ giờ đừng mở miệng nói chuyện nữa”, Ngô Bình lạnh giọng nói.
Ngay sau đó, miệng của nhị sư huynh đã ngậm chặt, hắn không tài nào mở miệng được nữa.
Hắn vừa tức vừa sợ, chỉ còn cách dùng mũi tạo ra âm thanh.
Hà Hoan lườm hắn: “Đáng đời!”
Sau đó, cô ấy cười nói với Ngô Bình: “Sư phụ, chúng ta đi thôi, kệ anh ta”.
Ngô Bình: “Hà Hoan, xem ra có nhiều người ở Long Hổ Tông không chào đón tôi”.
Hà Hoan: “Họ đều là lũ ngu xuẩn, không biết sự lợi hại của sư phụ”.
Cứ thế, Ngô Bình và Hà Hoan đã đến Long Hổ Tông, còn nhị sư huynh bị dán miệng chỉ có thể tủi nhục đi theo sau.
Vào địa bàn của Long Hổ Tông rồi, Ngô Bình cảm thấy quy mô ở đây cũng bình thường, cả môn phái chỉ có hơn chục nghìn người.
Họ đáp xuống lưng chừng một ngọn núi, có một cung điện ở đây, hai người cùng đi vào.
Có năm tu sĩ đang ngồi theo hàng trong cung điện, Hà Hoan đi vào rồi hỏi: “Bố tôi đâu?”