Ngô Bình bất chợt thấy hứng thú: “Hiếm khi có người có thể khiến cho Nghiêm Lãnh Thạch ông sùng bái như thế”.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Thật ra người này là người có tình, có lòng nghĩa hiệp. Năm xưa vì cứu vợ con của anh em mình, anh ta đã bị người ta chặt đứt ngón tay, nhổ hết răng nhưng anh ta vẫn không chịu nói ra tung tích của vợ con của anh em mình. Hơn nữa, người này còn rất có hiếu, mỗi sáng việc đầu tiên phải làm là đến hỏi thăm bố mẹ”.
Ngô Bình vuốt cằm: “Người này thú vị đấy, ngoài việc tìm nhân vật lớn trong triều làm chỗ dựa ra, anh ta còn chỗ dựa nào khác không?”
“Chắc là hết rồi, nếu như có thì chắc anh ta đã có sự nghiệp riêng của mình rồi”. Nghiêm Lãnh Thạch nói.
Ngô Bình: “Ừ, để tôi qua gặp vị Long gia này xem thử”.
Hội quán Tứ Hải, Trung Châu.
Trước đây, hội quán Tứ Hải là chỗ thương nhân các nơi đến liên lạc và uống trà, sau này dần dần phát triển thành nơi uống rượu, nghe kịch, vô cùng náo nhiệt. Có điều, hôm nay hội quán Tứ Hải rất yên tĩnh, chỉ có hai mươi mấy người ngồi ở dưới, trong đó bao gồm cả Long gia.
Long gia tên là Liễu Kim Long, anh ta vừa uống trà vừa nói chuyện cười đùa với những người xung quanh. Lúc này, hai người họ bước vào, Ngô Bình đi phía trước, Nghiêm Lãnh Thạch đi phía sau sát bên trái cậu, cách cậu chừng năm bước chân. Nghiêm Lãnh Thạch đi theo Ngô Bình rất nhịp nhàng, Ngô Bình nhấc chân trái thì anh ta hạ chân phải, Ngô Bình nhấc chân phải thì anh ta lại hạ chân trái.
Liễu Kim Long thấy hai người họ đến thì hơi nheo mắt. Anh ta vừa nhìn là đã nhận ra Nghiêm Lãnh Thạch chỉ là tùy tùng bên cạnh Ngô Bình. Rốt cuộc người thanh niên này có lai lịch thế nào mà có thể khiến Nghiêm Lãnh Thạch nhận làm ông chủ?
Liễu Kim Long không đứng dậy mà chỉ cười, chắp tay chào: “Anh Nghiêm, mau giới thiệu cho tôi đi nào”.
Nghiêm Lãnh Thạch nói: “Long gia, đây là cậu Ngô, cậu ấy là đệ tử tinh anh của Liên Sơn Tông”.
Ông ta vừa dứt lời thì những người có mặt ở đó đều hít hơi ngược vào trong, đệ tử tinh anh? Liên Sơn Tông?
Chỉ một câu đơn giản nhưng lại chấn động cả đám đông, Liên Sơn Tông là tông môn nhất phẩm, thực lực của họ mạnh hơn gấp mười lần thực lực của những tông môn tam tứ phẩm. Hơn nữa, người có thể được tông môn nhất phẩm xem là đệ tử tinh anh thì nhất định phải là thiên kiêu tuyệt thế. Một khi thiên kiêu như thế được bồi dưỡng ra thì thậm chí còn có thể một mình dẫn dắt cả tông môn nhất phẩm tấn công cả đại giáo Vạn Cổ.
Thật ra người kinh ngạc nhất chính là Liễu Kim Long, nhân vật lớn ở trong kinh thành mà Liễu Kim Long nương nhờ quen biết với không ít nhân vật ở tiên giới, vì vậy anh ta hiểu rất nhiều về tiên giới, biết rất rõ đệ tử tinh anh của tông môn nhất phẩm đồng nghĩa với gì.
Anh ta vội chắp tay, nói: “Thì ra là cậu Ngô, hôm nay có thể gặp được công tử đúng là phúc ba đời của nhà tôi”.
Ngô Bình “ừ” một tiếng rồi nói: “Ông Nghiêm nói các người tìm ông ấy có việc sao?”
Liễu Kim Long liền nói: “Cậu Ngô, thật ra chỉ là mấy ông bạn già tụ tập nói chuyện tâm tình thôi chứ cũng không có gì”.
“Vậy sao?”, Ngô Bình nhìn sang Liễu Kim Long.
Liễu Kim Long cũng là nhân vật có tầm ảnh hưởng, nhưng Ngô Bình vừa liếc mắt là anh ta đã lạnh người, vội vã cúi đầu.
Ngô Bình: “Các người muốn bàn bạc thế nào thì cứ nói thẳng”.
Liễu Kim Long cười gượng, nói: “Cậu Ngô, gần đây anh Nghiêm mở rộng địa bàn rất mạnh, thâu tóm không ít lợi ích của mọi người, có điều mọi người đều ở Trung Châu nên chuyện gì cũng có thể thương lượng”.