Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình búng ngón tay, mặt trăng biến mất, mọi thứ xung quanh trở về lại bình thường, ánh đèn lại bừng sáng.

Bên trong và bên ngoài phòng khách có mấy chục nhẫn giả bất tỉnh trên mặt đất, không biết gì cả. Ngô Bình bước đến trước mặt nhẫn giả bảy sao đó, lục ra một chiếc nhẫn ngọc màu đen, rồi lấy ra một mặt nạ màu bạc từ bên trong. Cậu nghiên cứu một lúc rồi gõ nhẹ lên mặt nạ, bỗng dưng có tiếng động từ xa truyền đến, đó là tiếng kết giới bị nứt vỡ, người Phù Tang đã lợi dụng thứ này để tạo ra tầng kết giới bên ngoài.

Lúc này mọi người ở đó mới hiểu ra, ùn ùn tiến đến cảm tạ.

Phương Bình Hải nắm chặt tay Ngô Bình, nước mắt giàn giụa, nói: “Cậu Ngô đúng là thần kỳ, nếu hôm nay không nhờ cậu ra tay thì nhất định nhà họ Phương của tôi sẽ bị giết hết. Nhà họ Phương tôi sẽ không bao giờ quên đại ơn đại đức của cậu”.

Những người khác cũng đua nhau bày tỏ sự cảm kích của họ, Ngô Bình liền phất tay, nói: “Các vị, người Phù Tang muốn đến Hạ Quốc gây tội ác, đương nhiên là tôi phải ra tay ngăn cản rồi”.

Chính vào lúc đó, Đông Vương cũng dẫn các cao thủ chạy đến, lúc nhìn thấy hiện trường thì ông ta không khỏi ngây người ra.

“Ngô Bình, chuyện gì thế?”, Đông Vương bất ngờ hỏi.

Ngô Bình cười, nói: “Vương gia, người này chính là nhẫn giả bảy sao, thuộc hạ của ông ta đã bị tôi hạ gục hết rồi”.

Đông Vương vừa bất ngờ vừa vui mừng, hỏi: “Sao họ lại hôn mê thế kia?”

Ngô Bình đưa tay ra, lòng bàn tay cậu có một lốc xoáy màu đen, trong cơn lốc có mấy chục bóng người đang giằng co, những bóng người đó đều là thần hồn của những nhẫn giả này.

Đông Vương không khỏi khâm phục nói: "Tốt! Ngô Bình, cậu lập nhiều công lớn rồi!"

Sau đó, ông ta bèn gọi người lấy gông cùm đinh đồng đến trói mọi người lại. Đợi đến khi mọi thứ đều chuẩn bị xong, Ngô Bình mới thả đám thần hồn của Nhẫn giả ra rồi đưa cho cấp dưới của Đông Vương áp giải về doanh trại.

Đông Vương kéo Ngô Bình sang một bên cười nói: "Ngô Bình, bàn bạc với cậu chuyện này. Mọi công lao hôm nay đều là của cậu, nhưng bên tôi đông như vậy, cũng không tiện để họ đi một chuyến không công, cậu có thể chia một ít công lao cho họ không?"

Ngô Bình cười bảo: "Vương gia cứ sắp xếp mọi thứ đi, tôi không có ý kiến".

Đông Vương vỗ bả vai cậu nói: "Cậu yên tâm, bổn vương chắc chắn sẽ không bạc đãi cậu".

Nhiệm vụ lần này hoàn thành viên mãn, Đông Vương khéo léo từ chối lời mời của người nhà họ Phương, dẫn người đi trước. Ngô Bình thì vẫn nán lại vì Phương Bình Hải nói gì cũng không chịu để cậu đi.

Khách khứa về hết, đại sảnh được dọn dẹp sạch sẽ, Phương Bình Hải mới nói với Ngô Bình: "Cậu Ngô, cậu biết tại sao hôm nay người Phù Tang lại tới tìm tôi không?"

Ngô Bình: "Nghe Hoshi Kiryu kia nói hình như là đến vì bảo vật".

Phương Bình Hải gật đầu: "Đúng vậy, chính là cái này!"

Ông ta lấy một cái hộp ngọc khoảng nửa mét từ trong lòng ngực ra rồi mở ra, bên trong có chín thanh kiếm với những màu sắc khác nhau và đều nhỏ như chiếc đũa, dài khoảng ba mươi xen-ti-mét, nhưng lại có kiếm khí cực kỳ sắc bén!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK